• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên



“Điềm Điềm, ” Trần Vũ đi qua giới thiệu, “Anh họ, đúng lúc, đây là bạn gái của em, tên là Quý Điềm, cũng là chị ruột của Đồng Đồng.”



Quý Điềm rúc vào trong ngực Trần Vũ, giọng hờn dỗi: “Em chờ ở dưới rất lâu rồi.”



Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Quý Hựu Đồng đẩy cửa ra ngoài xem, đập vào trong mắt là cảnh Trần Vũ ôm Quý Điềm. Thư ký thấy mặt Quý Hựu Đồng lại kinh ngạc tới ngây người, lẩm bẩm nói: “Đúng là quá giống…”



“Em gái, sao em lại ở đây?” Quý Điềm cũng rất giật mình, cô nhận được tin nhắn Trần Vũ kêu lên lầu, không ngờ rằng… Cô nhìn Triệu Dập, lại nhìn Quý Hựu Đồng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt đi, người mà nó bám vào được không ngờ lại là Triệu Dập?



Cô ta biết Triệu Dập có bao nhiêu ưu tú, nếu đây là sự thật, dù cô có cố gắng phấn đấu cỡ nào cũng đều kém Quý Hựu Đồng. Điều này khiến cho cô cảm thấy không cam lòng, thậm chí trong lòng còn có chút tuyệt vọng. Đúng, chỉ cần Triệu Dập biết hết tất cả về Quý Hựu Đồng, chắc chắn sẽ ghét bỏ nó, ai lại muốn một người phụ nữ là con dâu nuôi từ bé chứ? Khoé miệng cô nhếch lên, lúc muốn nói lại bị Trần Vũ cắt ngang, “Rút chút thời gian chúng ta cùng đến nhà ngoại đi được không?”



Con ngươi Triệu Dập tối đi, ánh mắt dừng trên người Quý Điềm, “Đương nhiên là được.”







“Tại sao không để em nói? Nếu để Triệu Dập biết, bọn họ chắc chắn không thể ở cùng nhau được.” Quý Điềm dựa vào tường, giận đến nỗi cả người run rẩy, chỉ cảm thấy mình thở không ra hơi, hận không thể xé Quý Hựu Đồng ra thành từng mảnh nhỏ.



“Có rất nhiều cơ hội để cho em nói, lỡ như em nói ra rồi, sẽ phá huỷ kế hoạch của tôi.”



Quý Điềm giận đến chảy cả nước mắt, “Kế hoạch gì chứ? Em với anh là giả làm người yêu, còn bọn họ là thật, hiện tại em còn chẳng bằng nó, dựa vào gì chứ?”



Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn! Trần Vũ hừ lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn dụ dỗ: “Được rồi, giận cái gì chứ? Tới lúc đó đến nhà ông ngoại, em cứ kể ra, một khi ông ngoại không đồng ý chắc chắn Triệu Dập chẳng còn cách nào nữa, bọn họ sẽ không ở với nhau được.”



Anh ta càng nghĩ càng kích động, kế hoạch của anh hoàn mỹ không chút khuyết điểm, bất kể Triệu Dập lựa chọn như thế nào, anh ta cũng sẽ đều thất bại. Nếu biết quá khứ của Quý Hựu Đồng rồi, anh ta chắc chắn sẽ rất thất vọng, thật sự muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dạng vì bị lừa gạt mà mất đi người yêu của anh ta, sẽ là vẻ mặt gì đây? Nghĩ lại đã thấy thích thú rồi. Cho dù anh ta cố ý tiếp tục ở cùng Quý Hựu Đồng, nhất định sẽ khiến ông ngoại tức giận, người được lợi ích lớn nhất chính là mình.



Mặc dù không biết Trần Vũ đang bàn tính chuyện gì, nhưng nụ cười tự tin trên mặt anh giống như đã phán tử hình cho Triệu Dập. Quý Điềm dần dần khôi phục lý trí, đúng vậy, hà tất phải tức giận. Cô lau nước mắt hỏi: “Anh có biết nơi Quý Hựu Đồng ở không?”



Trần Vũ nhướng mày nói: “Cô ta thì không biết, nhưng chỉ cần biết Triệu Dập ở đâu là biết ngay.”



“Cô ấy là chị em, bọn em đúng là song sinh.” Quý Hựu Đồng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Triệu Dập, từ lúc mới bắt đầu, anh luôn vội làm việc, chưa nói lấy một câu, nghĩ lại, cô vẫn tính nói ra chuyện mình ở nhà họ Trương. Cô thấp giọng nói, “Triệu Dập, em sinh ra ở…”



“Anh biết.” Triệu Dập lấy văn kiện ra, lật đến trang màu trắng chỉ vào món đá quý phía trên nói, “Anh chuẩn bị đầu tư vào đá quý, em nguyện ý làm người mẫu của anh chứ?”



Quý Hựu Đồng không nhìn trang giấy kia, hỏi anh, “Anh biết từ khi nào?”



“Anh biết ngày sinh của em, cũng biết gia đình em. Thật xin lỗi, lúc trước anh từng điều tra em.” Khi đó anh rất hoang mang, anh không tin vào cảnh trong mơ hay vừa gặp đã yêu, nhưng lại không thuyết phục được mình tại sao mình lại nhớ cô mãi không quên.



“Không, anh vẫn chưa biết, năm mười bốn tuổi em đã thành con dâu nuôi từ bé của nhà họ Trương, ngây người sáu năm, nếu không phải nhà họ Trương không thích mẹ với anh trai em, em đã kết hôn với Trương Đình Văn từ lâu rồi. Em không muốn cuộc sống của mình cứ mãi như vậy, cũng không muốn cuộc sống của mình bị họ điều khiển, cho nên em…”



Triệu Dập lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngược lại càng thêm dịu dàng, anh giang hai tay ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em chạy đi, cảm ơn em đã đến cạnh anh.”



Lô Thiên Bình nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cuộc sống quá thoải mái, trong lúc mơ màng buồn ngủ lại nhận được điện thoại gọi đến của Triệu Dập khiến cậu vẫn còn hơi mơ màng, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại nghĩ liệu có phải còn chuyện gì mà mình chưa làm xong không, kết quả là không có, mọi thứ cậu làm đều rất hoàn mỹ. Vì vậy nên cậu rất tự tin bắt điện thoại, “Boss.”



“Đúng tám giờ bốn mươi đến khu Hải Hoa.”



“Boss, tôi đi làm lại?” Từ khi boss ở cùng với Quý Hựu Đồng, cậu không cần phải đến đón anh đi làm, chỉ cần đưa văn kiện cho anh là được, lão Mộc cũng không cần đến nấu cơm, hai người đều bị ném đi nghỉ phép.



“Tôi ở công ty, cậu đưa Đồng Đồng về thành Nam đi.”



Quý Hựu Đồng phồng má, nói đến chuyện này cũng không thể tự trách mình được, mới sáng sớm Triệu Dập đã nghiêm trang nói với cô, anh muốn ăn bánh trứng cuộn
[1], là loại mà cô gọi khi ăn ngoài. Cô thực sự không còn gì để nói, lúc ăn bên ngoài Triệu Dập còn chẳng liếc nhìn lấy một cái, bộ dạng như không hiếm lạ gì, nhưng chắc trong lòng anh rất muốn ăn.




[1] Bánh trứng cuộn 鸡蛋卷: Theo mình search được thì hình như là loại bánh này



“Em không biết làm.” Quý Hựu Đồng thành thật trả lời.



Triệu Dập cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt như bình thường để nhìn cô, trên mặt không thấy vui buồn yêu giận, nhưng không hiểu sao Quý Hựu Đồng lại mềm lòng, mở app trên điện thoại ra học cách làm. Kết quả lại chấm dứt trong thất bại, chỉ có thể vứt bánh với sữa mang anh đi ăn.



Lúc ra ngoài chỉ mới tám giờ, vẫn còn kịp đến Tinh Tân, lúc chờ xe buýt đến thì cô nhận được điện thoại thông báo của Sabrina, chín giờ rưỡi đến phòng chụp ở thành Nam, có nhiếp ảnh gia người nước ngoài và người mẫu đều đang đợi.



Từ thành Bắc đến thành Nam đi xe buýt cũng phải mất một tiếng rưỡi, đứng bắt taxi hơn mười mấy phút cũng không có xe nào, đành phải nhờ sự giúp đỡ từ Triệu Dập đã lái xe đi làm.



“Có thể đến đúng giờ không?” Quý Hựu Đồng có hơi lo lắng, trên đường cao tốc đã bị kẹt từ lâu, không nhúc nhích lấy một chút nào.



Lô Thiên Bình đáp: “Đoạn đường này là vậy đó, đợi chút quẹo khỏi cao tốc là sẽ không kẹt nữa.”



Lúc chạy tới đã trễ năm phút, Sabrina vốn có hơi tức giận, vừa thấy Lô Thiên Bình xuống xe, trong lòng đã hiểu rõ, chỉ nói: “Lần sau chú ý một chút.”



Buổi quay chụp rất thuận lợi, đối phương cũng đề nghị rất nhiều với Quý Hựu Đồng, cũng tỏ ý rằng sẽ ở lại thành phố H một khoảng thời gian dài, đến lúc đó sẽ tổ chức buổi gặp mặt một lần, hy vọng cô có thể tới tham gia.







Chạng vạng lúc Lô Thiên Bình tới đón cô có nói, Triệu Dập bảo cô đến nhà họ Triệu, phải qua nhanh một chút.



Sau khi vào cửa, Trần Vũ và Quý Điềm đều đã ở đó, lúc này Quý Hựu Đồng mới nhớ ra mình quên không mang quà, nhưng chân đều đã bước vào rồi, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước: “Chào ông ngoại.”



“Đồng Đồng đến rồi, ngồi đi.” Triệu Dụ Tường cười tủm tỉm tiếp đón cô, “Ông rất thích đồ con đưa, thẩm mỹ đúng là rất tốt.”



Quý Hựu Đồng liếc mắt nhìn Triệu Dập đối diện một cái, trong lòng lại kiên định hơn nhiều, cười nói: “Ông ngoại thích là được rồi ạ.”



Quý Điềm nghe xong trong lòng ê ẩm, quà cô đưa chính là hoa đắt tiền được chọn kỹ lựa khéo. Thấy bộ dạng Quý Hựu Đồng mới vào là đã biết không có mua quà, nào đâu mười phút trước Triệu Dập lại lấy một cái hộp ra nói là Quý Hựu Đồng tặng.



Triệu Dụ Tường ung dung nhìn cô hồi lâu hỏi: “Con với Điềm Điềm thật sự là song sinh?”



“Đúng vậy ạ, chắc bọn con rất giống nhau phải không ạ?” Quý Điềm đi qua ngồi bên cạnh Triệu Dụ Tường, cười ngọt ngào, “Nhưng mà người trong nhà ít khi nhìn nhầm tụi con lắm ạ.”



Triệu Dụ Tường giật mình đáp: “Không thể nào? Chẳng lẽ mắt ông mờ?”



Quý Hựu Đồng chú ý thấy, mắt Triệu Dụ Tường không phải có vô hồn, trong mắt bắn ra ánh sáng rất khôn khéo, đừng thấy ông thoạt nhìn hay cười tủm tỉm mà nghĩ, không biết trong lòng đang tính toán cái gì. Hiện tại mình cứ khoan đừng nói chuyện, quan sát một lát lại nói sau.



Quý Điềm thấy cơ hội tới, vội vàng nói: “Bởi vì khi còn nhỏ con luôn là học trò giỏi trên trường, em gái thì không có chí tiến thủ. Con thì thích mặc đồ sạch sẽ đến trường, em gái ngày thường đều mặc rất bẩn. Ông ngoại nói xem, có phải vừa thấy đã có thể phân biệt được bọn con không?”



Triệu Dụ Tường híp mắt đánh giá hai người, “Sao ông thấy nhìn thế nào đều giống nhau nhỉ? Đồng Đồng, hồi bé con giống như Điềm Điềm nói sao? Nếu vậy thì đúng là gái mười tám có khác.”



Quý Hựu Đồng mỉm cười, nói rất bình thản, “Đúng vậy ạ, điều kiện trong nhà con rất kém, mỗi ngày đều phải dậy từ lúc bốn giờ để nấu cơm giặt giũ cho người trong nhà, toàn dùng củi lửa để đốt, cho nên lúc ra khỏi nhà rất bẩn. Tối về nhà thì chuyện đầu tiên con phải làm là giúp ba làm việc nhà nông, bài tập thường phải tới nửa đêm mới làm được, cho nên rất khác với Điềm Điềm ạ.”



Triệu Dụ Tường thở dài, cũng nghĩ đến những ngày gian khổ lúc mới xây dựng sự nghiệp, cảm thán nói: “Người có thể chịu được khổ sau mới thành công được.”



Quý Điềm không được như ý, còn để lại ấn tượng xong, lại định chuyển sang chuyện khác, “Ông ngoại…”



“Ăn cơm trước đi.” Triệu Dụ Tường chống gậy đứng dậy, nói với Triệu Dập, “Bạn gái của con thì con phải nhớ đối xử với người ta cho tốt, con bé cũng không dễ dàng gì.”



Trần Vũ rất thất vọng với biểu hiện của Quý Điềm, lúc tới có khuyên bảo cô đừng thấy ông ngoại bên ngoài thì hiền lành, cũng đừng thử đi lấy lòng ông, trong lòng ông còn hiểu rõ hơn bất kì ai. Thật sự cho rằng câu nói cuối cùng là tán thành cho Triệu Dập và Quý Hựu Đồng? Chẳng qua là muốn ngăn Quý Điềm lải nhải thôi.



Cơm chiều dọn lên là cơm Tây, món lên trước là salat rau củ và gan ngỗng chiên, Quý Hựu Đồng nếm thử một miếng, hương vị rất tốt.



Tâm tình Triệu Dụ Tường cũng khá tốt, nói chút chuyện gầy dựng sự nghiệp khi xưa, có chuyện vui cũng có chuyện buồn. Trần Vũ ra dấu với Quý Điềm, ý bảo cô có thể nói vào được rồi.



“Ông ngoại, “Triệu Dập buông dao nĩa xuống, nghiêm trang chững chạc nói, “Khi đó ông vất vả là vì muốn phấn đấu, vì có thể sống được những ngày lành, nhưng Đồng Đồng không phải chỉ một câu không dễ dàng gì để nói hết được.”



Bị giành trước! Trần Vũ thầm kêu không tốt, vội nói: “Ông ngoại, Điềm Điềm cũng vậy, không bằng…”



“Không, “Triệu Dụ Tường đưa tay ngăn lại, “Để A Dập nói hết.:



Triệu Dập đem chuyện Quý Hựu Đồng phải bỏ học bị bán cho nhà họ Trương, anh trai mặt dày tới nhà đòi tiền, lại không cam tâm với tình trạng lúc ấy nên bỏ trốn nói ra hết. Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, trong mắt lại để lộ sự đau xót, “Con không biết vì sao đều là sinh đôi mà lại đối xử với nhau khác đến như vậy, cũng không biết cha mẹ cô ấy xuất phát từ mục đích gì mà lại bỏ rơi cô ấy. Cô ấy giống ông ngoại vậy, cũng chỉ cố gắng để cho mình có thể được sống tốt hơn.”



Quý Hựu Đồng có thể cảm nhận được, sự đau lòng và tin tưởng của Triệu Dập lúc nói chuyện. Cô cười nhẹ, lúc này Triệu Dập trong mắt cô giống như là một vòng tay rộng lớn, để cho cô dựa vào, khiến cô rất an lòng.



“Có thật không?” Triệu Dụ Tường hỏi chính Quý Điềm.



Quý Điềm luống cuống, cũng không giải thích được, cho dù là loại như vậy, Triệu Dập cũng không chê sao? Cô ngơ ngác gật đầu, “Em ấy đúng là được đưa đi làm con dâu nuôi từ bé…”



“Quý Điềm!” Trần Vũ không kịp ngăn cô, lại phát hiện ánh mắt nghi ngờ của Triệu Dụ Tường đang để trên người mình, trong lòng lại rùng mình, anh ta nhẹ nhàng nói, “Điềm Điềm, chúng ta cũng đừng làm phiền ông ngoại lâu quá, ăn xong thì về thôi.”



“A Vũ, sao lại gấp như vậy?” Triệu Dụ Tường lại cười tủm tỉm. “Ông ngoại còn chưa nghe con nói chuyện của Điềm Điềm mà, sao con và Điềm Điềm lại quen biết?”



Cả người Quý Điềm đều cứng ngắc, bất an nhìn về phía Trần Vũ.



Triệu Dụ Tường không hỏi tới cùng, lại quay về hỏi Quý Hựu Đồng, “Đồng Đồng, sao con thuyết phục được cha mẹ đưa con ra?”



“Ông ngoại, là con trốn ra được.”



“Trốn ra từ nhà họ Trương?”



“Không ạ, chạy trốn từ thành phố H.” Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Quý Điềm, cô tiếp tục nói, “Hình như chị ấy đã ăn trộm gì đó, muốn con tới làm thế thân cho, tiếc là lúc đó con không hiểu chuyện, không cẩn thận đã để bại lộ. Mẹ con rất tức giận, con sợ về sẽ bị đánh, cũng không muốn quay trở lại nhà họ Trương, cho nên cứ vậy mà chạy trốn.”



Triệu Dụ Tường cầm cây gậy chống chỉ thẳng về phía Trần Vũ, “Khó trách lại nghe nói AM bị ăn trộm, A Vũ tìm một tên trộm tới là người phát ngôn, con tính nói cho mọi người cùng biết có thể đến ăn cắp sao? Không ngờ con còn dám mang người như thế về nhà ăn cơm, tên nhóc này con muốn ông tức chết sao?”



Cơm chiều kết thúc trong không vui, lúc ra cửa Quý Điềm đều đã cứng đơ cả người, mãi tới khi xe chạy được một đoạn, mới oà khóc thành tiếng, Trần Vũ căm tức quát: “Câm miệng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK