“Cảm ơn anh.” Quý Hựu Đồng tựa vào vai Triệu Dập, cô biết Quý Điềm sẽ nhân cơ hội này nói ra hết chuyện của mình, nếu quyền chủ động thật sự trên tay Quý Điềm, chắc chắn ông Triệu sẽ có thái độ khác với cô.
Triệu Dập vươn tay sờ đầu của cô, đột nhiên lại cứng đờ, thường ngày hai người rất ít khi làm những động tác thân mật, bản thân anh bận công việc với cũng không phải là người hay chủ động, sao động tác lại giống như đã rất quen rồi vậy?
Nhận thấy được sự thay đổi rất nhỏ của anh, Quý Hựu Đồng bỗng nhiên cười rộ lên, Giang Lạc Trạch rất thích làm động tác này, dù cho tính cách và diện mạo của bọn họ có khác nhau, nếu cẩn thận quan sát, nhưng trong nhiều chuyện lại rất giống nhau.
Triệu Dập cũng không rối rắm vì vấn đề này quá lâu, nếu bản thân muốn làm thì cứ làm thôi. Anh lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra đưa cho cô, chữ viết rất xinh đẹp, Quý Hựu Đồng yên lặng nhớ kỹ: “Nguyên liệu: Trứng gà, sữa, hành thái, chân giò hun khói…”
“Lão Mộc đưa.”
Anh ấy quyết đấu với bánh trứng cuộn thật à?
Con chuột lướt bấm qua từng tấm hình trên màn hình, trong lòng Sabrina thật sự rất vui, cô không nhìn lầm người. Người mẫu ở Tinh Tân rất nhiều, nhưng thật sự nổi tiếng lại rất ít, cơ hội tốt đều ở trong tay người mẫu nổi tiếng, số người cả đời này cũng không nổi tiếng được cũng không phải số ít.
Quý Hựu Đồng đến văn phòng Sabrina, cô bồn chồn trong lòng, lúc tới đây nhiếp ảnh gia có lén nói với cô, gần đây cảm xúc của giám đốc Cố không được ổn định, đã mắng mấy người rồi, người được cô gọi vào phòng đều bị mắng.
“Ngồi đi, ” Sabrina xoay màn hình máy tính sang nói, “Tôi đã xem hình cô mới chụp rồi, rất tốt.”
Quý Hựu Đồng thở phào, “Cảm ơn giám đốc Cố.”
“Có chuyện tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định để cô đi làm. Bên Milan đang có show tính tuyển một người mẫu ở công ty chúng ta qua đó, tôi không chọn được giữa cô với Vũ Vi, Vũ Vi cũng là người mẫu nổi tiếng nhất trong công ty chúng ta, cô ấy có nhiều kinh nghiệm cũng rất nổi tiếng. Để có thể tuyên truyền được tốt hơn, người mới như cô sẽ khá là khó khăn. Nhưng công ty của chúng ta không thể không có gì đó mới mẻ được, cho nên tôi rất mong chờ vào biểu hiện của cô.”
Quý Hựu Đồng vội vàng đứng dậy cảm ơn, đây là một cơ hội rất lớn, cũng là cơ hội khó mà có được.
Vì quá vui mừng, Quý Hựu Đồng vừa ra ngoài đã nói chuyện này cho Triệu Dập biết, giọng nói Triệu Dập vẫn rất bình thản, chỉ hỏi cô khi nào xuất phát, ở mấy ngày. Quý Hựu Đồng thở dài, anh cư xử không sợ hãi như vậy cũng là đúng không sai, nhưng thật sự là bình tĩnh quá mức rồi.
Gần một tháng, Triệu Dập đều ở trong trạng thái bận rộn, mỗi ngày Quý Hựu Đồng chỉ có thể hỏi anh đã ăn cơm chưa, Triệu Dập thì luôn lấy đủ loại lí do để trả lời qua loa vấn đề của cô, lí do đưa ra nhiều nhất chính là xem thực đơn của lão Mộc thế nào rồi.
Quý Hựu Đồng thật không còn lời gì để nói, cái thực đơn đó, rõ ràng là phương pháp chế biến bánh trứng cuộn. Sau khi thất bại N lần, Quý Hựu Đồng đã nghĩ ra một cách rất hay, trước tiên là mua đồ bên ngoài, giả bộ như là cô làm mang đến cho anh ăn, kết quả Triệu Dập ăn một miếng lại không ăn nữa, từ nay về sau cũng không đề cập đến chuyện đó nữa.
…
Lúc Lô Thiên Bình lái xe vào tiểu khu, Quý Hựu Đồng còn tưởng là mình nhìn lầm mất, bấm cửa kính xe xuống cẩn thận nhìn thử, trước cửa phòng bảo vệ có hai người đang hỏi thăm, là Kim Hương và Quý Huy. Cô vội vàng tháo dây an toàn ra, lùi cả người xuống, “Mau vào đi.”
Không một chút do dự, Lô Thiên Bình đạp chân ga lái xe vào bãi đỗ xe. Dừng xong, cậu ta mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quý Hựu Đồng không dễ dàng gì nói cô muốn trốn mẹ và anh trai tìm tới cửa, cười lắc đầu nói: “Không có việc gì, tôi lên lầu trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Quý Huy chỉ vào người trên ảnh chụp nói: “Chính là con bé, cậu nhìn kỹ một chút, thật sự chưa từng gặp sao?”
Bảo vệ mất kiên nhẫn vẫy tay, “Chưa gặp là chưa gặp!” Người trên tấm ảnh đầu tóc rối bù, quần áo quê mùa cũ kĩ, người đặc biệt như vậy sao cậu ta có thể không nhớ được.
Kim Hương buông túi xuống, lấy lòng nói: “Cậu nhìn kĩ giúp tôi với, con bé thật sự sống ở đây, con rể của tôi rất có tiền, nhất định là mua phòng ở chỗ này cho nó.”
Bảo vệ giương mắt nhìn bọn họ, khinh thường nói: “Đồ thần kinh.”
“Mày nói ai? Hả?” Quý Huy nắm lấy cổ áo bảo vệ mắng, “Có tin tao đánh mày không!”
“Này, Quý Huy con buông ra!” Kim Hương kéo gã qua, trách, “Đừng có động tay động chân, sao con lại không bình tĩnh được vậy?”
Quý Huy cầm một cái túi to, oán giận: “Em hai nói nó sống ở đây, mà đến cả bóng người cũng không có, trời cũng sắp tối, đêm nay chúng ta sống ở đây?”
“Cái con bé này!” Kim Hương khẽ cắn môi, cả giận, “Phát đạt rồi lại quên mất mẹ nó, cũng không biết ngẫm lại xem ai nuôi lớn nó.”
“Đúng rồi mẹ, không phải em hai cũng sống rất tốt sao? Giờ chúng ta qua kiếm nó trước, còn em ba thì để từ từ tìm.”
Kim Hương ngẫm lại cũng chỉ có thể như vậy trước, “Con gọi điện thoại cho Điềm Điềm đi, bảo con bé tìm chỗ ở cho chúng ta.”
Gần đây Quý Điềm rất bận, từ sau khi từ nhà họ Triệu về, Trần Vũ không còn lo tới cô nữa. Mà cũng không sao cả, cô đã quay xong quảng cáo của AM rồi, chỉ cần đợi chiếu trên TV nữa, đến lúc đó sẽ có người khác tinh mắt bồi dưỡng cô, không có Trần Vũ cô vẫn sống được.
Quý Điềm không có trực tiếp đi gặp Kim Hương, chỉ chuyển năm trăm đồng cho bọn họ, để bọn họ tuỳ tiện tìm cái khách sạn mà ở. Nếu lúc gặp bọn họ bị người khác thấy, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
…
Sợ gặp lại Kim Hương và Quý Huy, Quý Hựu Đồng đã chuẩn bị xong quần áo định ra ngoài. Đêm nay đã đặt được một phòng khách sạn rồi, Triệu Dập nói sẽ đến đón cô.
Quý Điềm nhấn từ chối cuộc gọi, rõ ràng hôm qua mới chuyển cho năm trăm, có thể ở khách sạn với ăn uống được ba ngày, sao chưa đến một ngày đã gọi đòi tiền rồi? Nếu thật sự không tìm được Quý Hựu Đồng, cô sẽ bị Quý Huy ép khô mất.
Đang lúc buồn rầu, Trần Vũ đột nhiên gọi cho cô, nói muốn dẫn cô đến một nơi. Gần đây nếu không phải cô luôn nhận hợp đồng lẻ kiếm tiền, thì đến cả quần áo để ra ngoài cũng mua không nổi. Trần Vũ còn nói cái gì mà muốn đưa cô trở nên nổi tiếng, xem thử hiện tại, lời anh ta nói không thể tin một câu nào cả, cô suy nghĩ xem có cần phải tính toán trước vì sau này hay không.
Biết được người tổ chức tiệc là người của tạp chí nước ngoài, Quý Điềm cảm thấy có lẽ cơ hội của mình đã đến rồi, nếu như được coi trọng, rất có thể sẽ được ra ngoài quốc tế. Cô đến cửa hàng chọn một bộ váy, lại đi makeup, cuối cùng đi làm tóc xong mới đến.
Trần Vũ thấy dáng vẻ trang điểm xinh đẹp của cô thì trong lòng không vui, nói: “Ăn diện như vậy làm gì? Bữa tiệc tối nay là để giao lưu học tập, không phải tiệc tuyên truyền.”
Đối với Quý Điềm mà nói, đêm nay đúng là cô hội tốt của cô, quan tâm gì tới cái học tập giao lưu của bọn họ chứ, chỉ cần cô có thể làm quen được người ta là đi ngay.
Trần Vũ nói: “AM của chúng ta cũng có làm chuyên mục tạp chí, đến lúc đó cô phải thông minh một chút, nếu không cần phải nói thì cứ im miệng.”
Quý Điềm biết anh ta vẫn còn trách mình về biểu hiện của mình lúc ở nhà họ Triệu, nổi giận đáp: “Tôi đâu phải là con ngốc chỉ biết cười đâu.”
Có một người phụ nữ trung niên nước ngoài đang giao lưu với mọi người, thấy Quý Hựu Đồng đến thì vui vẻ đi đến ôm chầm lấy cô, kì quái hỏi: “Sao hôm nay cô khác thế.”
Quý Điềm đột nhiên bị ôm chầm có chút mơ màng, tiếng Anh của cô chỉ mới đến cao đẳng bốn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được người nọ nói gì, cô dùng khả năng tiếng Anh sứt sẹo của mình đáp: “Sao có thể được, không có gì khác cả.”
Đối phương càng thêm khẳng định, “Nhất định là có gì đó khác, à, chúng ta qua kia tâm sự đi, đúng lúc tôi vừa giới thiệu cô với mọi người.”
Nhìn theo phía người phụ nữ chỉ, Quý Điềm nhận ra ở đó có hai người mẫu nước ngoài, thầm nghĩ cả ông trời cũng giúp cô. Cô vội vàng mỉm cười ý bảo đi qua chào hỏi, nhưng ngay lúc bọn họ mở miệng nói chuyện thì là ngơ người, hoàn toàn nghe không hiểu.
Trần Vũ đang buồn bực không biết Quý Điềm quen những người này từ lúc nào thì nhìn thấy Quý Hựu Đồng kéo Triệu Dập đi đến, Quý Hựu Đồng mặc lễ phục màu đen, tóc được sửa soạn trang nhã, khí chất trầm ổn.
Anh ta đi đến bên cạnh Quý Điềm nói nhỏ: “Những người này nhận lầm cô là Quý Hựu Đồng, tốt nhất cô nên đến góc nào đó đứng yên tĩnh đi.”
Quý Điềm không phục, càng thấy kỳ quái sao Quý Hựu Đồng có thể quen biết họ được, nhìn Triệu Dập thuần thục dùng tiếng Anh để giao lưu, Quý Hựu Đồng thì mỉm cười thỉnh thoảng gật đầu. Quý Điềm cười lạnh một tiếng, một kẻ còn chưa tốt nghiệp phổ thông, không biết gì còn vờ như biết. Cô đáp: “Em tự có cách.” Quý Hựu Đồng nhất định sẽ còn khó coi hơn cả cô.
Người phụ nữ trung niên quay đầu thấy Quý Hựu Đồng, lúc này khiếp sợ nói: “Hai người là song sinh sao? Trời ạ, giống nhau thật đấy!”
Quý Hựu Đồng đi đến ôm người phụ nữ, xin lỗi đáp: “Tôi tới trễ, thật xin lỗi, chúng tôi đúng là sinh đôi, cô ấy là chị của tôi.”
Nếu không phải Quý Hựu Đồng đứng ngay trước mặt mình, Quý Điềm sẽ cho rằng tai mình có tật, một người còn không tốt nghiệp phổ thông từ bé đã đến nhà họ Trường làm con dâu nuôi từ bé, sao tiếng tiếng Anh lại có thể chuẩn như vậy được?
Trần Vũ nhìn biểu tình khó tin của Quý Điềm, biết cô không phải đang diễn, biết trước kết quả như vậy, lúc trước đã không từ thủ đoạn cướp Quý Hựu Đồng về, chứ không phải chọn một cái bình hoa. Không thèm chào hỏi với Quý Điềm, anh ta đã rời đi trước.
Mấy lần Quý Điềm muốn gia nhập vào đề tài của bọn họ, nhưng mình nói ra cũng chỉ được những từ đơn không liền nhau, một câu cũng không biểu đạt rõ được, nói được câu đầu lại không đáp được câu sau.
Triệu Dập thấy sắc mặt Quý Điềm một lát lại hồng một lát lại trắng, hai mắt hung tợn trừng Quý Hựu Đồng. Anh đi đến ngăn trước mặt cô nói: “Bọn họ đang nói chuyện công việc, không có đề cập đến chuyện cá nhân, cô không cần phải làm ra vẻ muốn ăn thịt người như vậy.”
Quý Điềm cười lạnh, “Rốt cuộc nó có gì tốt chứ?”
“Cái gì cũng tốt.”
…
Trên đường trở về Quý Điềm tức muốn chết, đúng lúc Quý Huy lại gọi điện thoại đến, cô không kiên nhẫn cao giọng, “Anh trừ biết có tiền ra thì còn biết gì nữa hả?”
“Điềm Điềm là mẹ, là mẹ, làm sao vậy?”
Tất cả uỷ khuất bỗng dâng trào, Quý Điềm khóc ròng nói: “Quý Hựu Đồng cướp hết tất cả của con…”
“Nữ chính quảng cáo là nó sao?”
Đúng vậy, mình còn có quảng cáo, Quý Điềm lau nước mắt, lòng nảy ra một kế, đáp: “Mẹ không cần tìm nó nữa, hiện tại chắc nó còn chưa về nhà đâu, mấy ngày nữa con với mẹ cùng đến đó.”
Nhìn Quý Hựu Đồng mệt mỏi ngồi ở ghế lái phụ, Triệu Dập nhịn không được nói: “Tiếng Anh của em rất tốt.”
“Tự học thôi, “Quý Hựu Đồng cười ha ha, tính toán lái sang chủ đề khác, “Sabrina nói muốn em đến Milan trước, nghĩ lại đã thấy vui vẻ, có thể đến được nơi xa như vậy.”
Triệu Dập ngầm hiểu trong lòng, tiếp lời cô, “Chừng nào đi?”
“Chắc là hai ngày nữa là đi.” Lúc được thông báo cô rất vui vẻ, vừa lúc có thể thoát được Kim Hương với Quý Huy tới tìm.