• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Su Su




Beta: Thanh Uyên




Trần Nguyên Điệp đang ngồi thêu hoa, Lai Phượng vội vội vàng vàng chạy vào, nói với nàng: “Tiểu thư, Hân nhi hầu hạ Vương gia nói đêm qua Vương gia và Quý Hựu Đồng cùng nhau trở về, còn vào bằng cửa sau nữa.”



Không cẩn thận, ngón tay bị kim đâm trúng, không để ý đến sự đau đớn ấy, Trần Nguyên Điệp hỏi nàng ta: “Sau khi về phủ bọn họ còn đi đâu không?”



Lai Phượng đáp: “Hân nhi nói Vương gia trực tiếp trở về phòng, không có đi đâu khác.”



Trần Nguyên Điệp tức giận ho khan hai tiếng, nói với Lai Phượng: “Ta đã uống hết thuốc rồi, ngươi đi mua giúp ta hai thang thuốc về đi.”



Trong lúc rãnh rỗi, Quý Hựu Đồng chơi cờ năm quân
[1] với Linh nhi, thấy Lai Phượng vội vàng đi ra ngoài, vẻ mặt Linh nhi không vui nói: “Không biết ả ta lại muốn bày trò quỷ gì nữa.”




[1] Cờ năm quân 五子棋: Cờ này chơi giống như cờ caro ấy



Quý Hựu Đồng thoáng nhìn qua túi tiền trong tay Lai Phượng, chỉ nghĩ có lẽ là đi ra ngoài mua đồ nên cũng không để ý nhiều, trong lòng càng thêm ưu sầu vì nhiệm vụ. Thời gian đã qua hơn nửa tháng mà cô lại chẳng có một chút tiến triển nào, đừng nói là hạ độc, ngay cả cơ hội ăn cơm với hắn cũng không có.



“Linh nhi, ngươi nói xem mọi người ở Bình Phong sơn trang đang làm gì nhỉ?” Cô chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Linh nhi lại kích động nắm lấy tay cô: “Tiểu thư, không phải người muốn trở về đấy chứ?”



Đối với phản ứng quá khích của nàng Quý Hựu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi không nỡ rời đi sao?”



Linh nhi có hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ còn chưa chơi đủ mà…”



Quý Hựu Đồng trêu ghẹo nói: “Là chưa chơi đủ hay là không nỡ bỏ ai kia?”



“Không có đâu…” Linh nhi đỏ mặt xấu hổ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Lý Thiệu đi tới, lập tức căng thẳng đứng dậy bỏ chạy.



Quý Hựu Đồng còn đang buồn bực về hành vi kì lạ của Linh nhi thì đột nhiên thấy một quân cờ đen hạ xuống, rõ ràng quân cờ của cô đang chiếm ưu thế, chớp mắt quân cờ của Linh nhi đã xoay chuyển tình thế, cho dù cô có đặt chỗ nào thì quân đen cũng có thể thành năm viên. Cô không vui ngẩng đầu, lời còn chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống.



“Ngươi đang muốn nói, cái tên như ta thật là kỳ quái đúng không?”



“Không có.” Trong lòng Quý Hựu Đồng buồn bực, sao mà hắn lại biết rõ được suy nghĩ của cô vậy?



“Không có thì thôi” Lý Dận ngồi xuống đối diện cô: “Ở có quen không?”



Quý Hựu Đồng nhăn mày, rõ ràng hắn đã quên sạch sẽ chuyện tối qua rồi, xem như không có gì xảy ra. Đã như vậy, cô cũng không tiện hỏi nhiều nữa: “Cũng được.”



“Chuyện của Điệp nhi ngươi không cần quá để ý, thân thể nàng không tốt, lại bị dị ứng mật ong, ăn một chút cũng không được.”



“Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?” Tuy Trần Nguyên Điệp rất đáng ghét nhưng cô ta cũng không thật sự hại người nào, huống chi người ký chủ hận cũng chỉ có mỗi mình Lý Dận.



Lý Dận không trả lời vấn đề này của cô, chỉ nói: “Ngươi đi theo ta.”



Đi theo Lý Dận đến sân sau, ở đó có một hàng nữ tử đang đứng, có lớn cũng có nhỏ. Nhỏ nhất khoảng chừng bảy tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi tuổi. Người nhỏ thấy bọn họ cũng không sợ không hãi, vẻ mặt ngây thơ nghi hoặc. Lớn một chút thì lúc thấy Lý Dận liền cuống quýt cúi đầu xuống, có mấy nữ tử còn thẹn thùng cầm lấy vạt áo cũ đơn sơ.



Quý Hựu Đồng khó hiểu nhìn hắn, Lý Dận khẽ ngẩng đầu: “Ngươi chọn cho ta hai người làm thị nữ hầu hạ đi.”



Ước chừng có khoảng mười hai mười ba nữ tử, bắt cô từ đó chọn ra hai người? Rốt cuộc Lý Dận đang đùa cái gì vậy? Quý Hựu Đồng nhìn hai lượt, quá nhỏ làm việc sẽ dễ dàng phạm sai lầm, ai biết được được Lý Dận sẽ trừng phạt như thế nào chứ? Lớn một chút thì tốt hơn, cô nhìn một vòng, chọn hai người nhìn thông minh một chút: “Chọn hai người này đi.”



Hai nữ tử kia cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Tạ Vương phi, tạ Vương phi.”



Quý Hựu Đồng không kịp phản ứng, lại nhìn Lý Dận, thấy khóe miệng của hắn mang theo ý cười mờ nhạt cô biết ngay mình bị đùa giỡn, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình đang nằm trông tay hắn nên không dám phát tác, chỉ có thể phồng má, nói thầm, “Tên kì lạ.”



Đêm đó Lai Phương bưng thuốc lên cho Trần Nguyên Điệp, đóng cửa cận thận rồi mới thương tâm nói: “Tiểu thư, tối nay lúc em xuống nhà bếp thì thấy hai nha đầu lạ mặt, tự xưng là nha hoàn bên cạnh Vương gia.”



Trần Nguyên Điệp uống thuốc nên chỉ lơ đễnh nói, ” Bên cạnh vương gia có thêm hai nha hoàn không phải là rất bình thường sao? Nhất định là có ai chọc hắn mất hứng nên mới đổi người mà thôi.”



Lai Phượng dậm chân một cái, “Cũng không có ai chọc Vương gia mất hứng cả, em thấy có người mới tới nên đương nhiên muốn tìm Hân nhi thu xếp, nhưng mà em… em tìm khắp nơi vẫn không thấy Hân nhi…”



Lúc này Trần Nguyên Điệp mới đặt chén thuốc bằng sứ trắng xuống: “Ngươi nói cái gì?”



Lai Phượng khóc ra thành tiếng, “Toàn bộ người làm trong phủ đều không ai biết Hân nhi đi đâu, nô tỳ nghĩ…”



Trần Nguyên Điệp đứng dậy che miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Không thấy thì thôi, có lẽ Vương gia đã sớm biết là ta sắp xếp người theo dõi bên cạnh hắn, không ngờ hắn lại ra tay không thương tiếc như vậy.”



Lai Phượng lau lau nước mắt, oan ức nói, “Tiểu thư cũng chỉ vì muốn biết thêm tin tức về Vương gia thôi, trước kia tiểu thư dù làm gì Vương gia có thể bao dung đều bao dung, nhưng kể từ khi con nha đầu thô lỗ họ Quý kia đến…”



“Lai Phượng, ta nhất định phải gả cho Tử Ứng.” Trần Nguyên Điệp có chút tủi thân, năm mười hai tuổi nàng mất cha mất mẹ, từ đó nàng vẫn luôn ở lại phủ Tĩnh Vân, dù cho thúc thúc muốn nàng trở về nàng cũng không nỡ đi. Nàng chờ, chờ một ngày Lý Dận lấy nàng… “Đi, lấy bình mật ong đến đây.”



“Tiểu thư, người…” Lai Phượng nhìn ánh mắt ảm đạm của Trần Nguyên Điệp, không dám hỏi nhiều chỉ lùi ra cửa.



Sáng sớm tinh mơ, toàn bộ phủ đều trở nên đều ồn ào, còn chưa kịp hỏi Linh Nhi xảy ra chuyện gì thì thấy Linh nhi tức giận bước vào, “Tiểu thư, người rời giường đi, ả Lai Phượng kia đúng thật là quá đáng mà.”



“Đã xảy ra chuyện gì?”



“Ả ta nói tiểu thư hại Trần Nguyên Điệp.”



“Nàng ta thế nào rồi?” Quý Hựu Đồng nghe mà đau hết cả đầu, mới một đêm thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi?



Ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, chỉ trong chốc lát sau giọng nói của Lý Dận vang lên, mang theo giọng điệu ra lệnh, “Mở cửa!”



Quý Hựu Đồng sững sờ nhìn từng người bước vào phòng của mình, có Lý Dận đang ôm theo cơn tức giận, Lý Thiệu vô cảm, còn có Lai Phượng đang gào khóc. Cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Lai Phượng càng khóc lớn tiếng hơn, chỉ về phía cô nói: “Tối ngày hôm qua lúc nô tỳ bưng thuốc cho tiểu thư thì thấy nàng ta lén lén lút lút trong phòng bếp, quả nhiên sáng nay sau khi tiểu thư uống thuốc thì cả người đều khó chịu.”



Lúc này Lý Nhiễm chạy vào, bưng đồ thứ đồ đang cầm trong tay đi về phía trước nói: “Vương gia, tìm được rồi, bên trong thành nắp đều có thoa mật ong, chỉ cần nấu thuốc, mật ong sẽ tan vào trong nước thuốc.”



Quý Hựu Đồng dở khóc dở cười, “Các ngươi nói đến bây giờ, không phải sẽ bảo là ta làm đấy chứ?”



Lý Dận lạnh lùng nói, “Ngươi làm chuyện như vậy cũng không phải là lần một lần hai.”



“Ngươi có ý gì?”



Lý Dận không có trực tiếp trả lời mà lại nói tiếp: “Hôm qua ta vừa mới nói cho ngươi biết Điệp nhi bị dị ứng mật ong, hôm nay trong thuốc của nàng liền có mật ong, chẳng lẽ nói là trùng hợp?”



“Tối hôm qua ta ở suốt trong phòng, căn bản không hề ra khỏi cửa.” Hôm qua sau hành động kỳ quái của Lý Dận, cô liền về phòng rất sớm, đừng nói phòng bếp, đến nửa bước cô cũng không có bước.



Lai Phượng lại gây sự, “Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi ở phòng bếp, hiện tại cả người tiểu thư đều khó chịu, sốt cao không ngừng, trên mặt còn xuất hiện nốt đỏ, cũng không chịu gặp ai cả, ta chỉ sợ… chỉ sợ tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng…”



Nếu như Lai Phượng mà là diễn viên, nhất định giải thưởng nữ diễn viên mới và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không bao giờ tới lượt Quý Hựu Đồng, cô thở một hơi thật dài, “Ta không có hại nàng, nếu như muốn tố cáo, các ngươi cũng phải đưa ra chứng cứ.”



“Có làm hay không ngươi tự biết, nếu như Điệp nhi có chuyện gì, ngươi khó mà chối tội, nàng biến thành dạng gì, ta sẽ làm cho ngươi hoàn lại gấp bội!”



Quý Hựu Đồng tức đến nỗi siết chặt bàn tay, nước mắt rơi lã chã, cô lau, nhưng vẫn không ngăn được. Cho dù tức giận, nhưng chuyện khóc không là ý muốn của cô. Thái độ Lý Dận đã ảnh hưởng đến kí chủ, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ, có thể thấy kí chủ hận Lý Dận đến mức nào.



Thấy Quý Hựu Đồng khóc, Linh Nhi cũng không nhịn được khóc nấc lên, lúc ở Bình Phong sơn trang các nàng chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế, nàng tức giận nói: “Bọn ta mới là người chẳng thèm làm những chuyện vụng trộm ấy, nếu làm thì sẽ không chỉ để nàng ta uống mật ong, chết luôn mới được!”



Bốp!



Một cái tát rơi xuống trên mặt Linh nhi, Lai Phượng đắc ý nhìn nàng, trong mắt lại tràn ngập nước mắt, quay đầu che miệng khóc thút thít: “Vương gia ngài nghe nàng nói…”



Lý Thiệu và Lý Nhiễm lạnh lùng, Lai Phượng xuân phong đắc ý, còn có vẻ mặt tức giận của Lý Dận…



Nơi này không giống như trước kia, Hà Hi che chở cô, Giang Lạc Trạch yêu thương cô, tiến độ luôn rất thuận lợi. Bây giờ, ở cái thế giới xa lạ này tất cả đều cần phải dựa vào chính bản thân nàng. Mà có một số người, không phải chỉ cần không đụng đến họ là có thể bình an vô sự, một cái bàn tay thôi cũng tát rất vang.



Những ngày qua Lý Dận toàn làm những hành động khiến cô khó hiểu, nhưng có thể xác định được là hiện tại cô vẫn còn có giá trị tồn tại, ít nhất là vẫn còn giá trị cho Lý Dận lợi dụng.



Suốt năm ngày, Trần Nguyên Điệp không hề ra khỏi phòng,nghe nói là đã hết sốt, nhưng bởi vì trên mặt có nốt đỏ nên không muốn gặp ai cả, còn giở tính tình trẻ con ra, ngay cả Lý Dận cũng không chịu gặp.



Đối với việc Trần Nguyên Điệp ăn nhầm mật ong Linh nhi vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng, lại bị một cái tát, cả ngày càm ràm muốn về Bình Phong sơn trang. Quý Hựu Đồng hỏi nàng, “Vĩnh viễn không được gặp Lý Thiệu cũng không sao?”



Hai gò má Linh nhi đỏ bừng, “Mắc mớ gì tới hắn.”



“Là ai cả ngày nhắc đến Lý Thiệu? Đêm đó sau khi cưỡi ngựa trở về cùng với hắn, em mất hồn mất vía cả một đêm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”



Linh nhi kêu to, “Em thề, em không thích Lý Thiệu chút nào cả!”



Quý Hựu Đồng vui vẻ nhìn về phía sau nàng, “Ta tin em.”



Lý Thiệu ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên cũng có chút để ý tới lời nói của Linh nhi, nhưng y khôi phục vẻ mặt cũng rất nhanh, cung kính nói: “Vương gia sẽ ra ngoài mấy ngày để đi thăm hỏi một người bạn, muốn mời tiểu thư cùng đi theo.”



Quý Hựu Đồng và Linh Nhi hai mặt nhìn nhau, cô nói: “Được, khi nào thì xuất phát?”



“Buổi trưa Hôm nay, Vương gia sẽ chờ ngài ở cửa, mặt khác,” Lý Thiệu nhìn Linh nhi một cái, “Vương gia nói muốn tiểu thư đi một mình.”



“Biết rồi.” Quý Hựu Đồng ngăn Linh nhi đang muốn gì đó, chờ Lý Thiệu đi cô mới nói, “Ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, em về Bình Phong sơn trang đi, nhớ kỹ trước đừng nói với cha ta, tính tình ông ấy nóng nảy, em tìm nhị thúc thương lượng trước đi.”



Linh Nhi bất đắc dĩ giậm chân, “Thật sự không được, không bằng chúng ta cùng nhau về Bình Phong sơn trang đi.”



“Ta sẽ không đi.” Quý Hựu Đồng hiểu, Trần Nguyên Điệp khác với Trương Lỵ và Sở Dao Dao, Trương Lỵ bị tính cách ảnh hưởng nhưng chí ít trong lòng vẫn còn yêu con gái của mình, Sở Dao Dao vì đạt được mục đích mà lợi dụng Cận Ly, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mang tảng đá đập vào chân chính mình. Nhưng còn Trần Nguyên Điệp, nàng ta thông minh hơn, cũng khó kiểm soát hơn. Cô không thể cứ dựa vào sự giúp đỡ của người bên cạnh giống như trước kia nữa, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, ít nhất cũng không thể để Linh nhi chịu một cái tát oan uổng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK