• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên



Cả người đau đớn giống như bị lửa đốt, cả người không còn một chút sức lực, yết hầu cũng nóng rát, không thể phát ra được tiếng động nào. Cô giống như một con rối gỗ, bị người đưa đến lại đưa đi, chỉ có suy nghĩ và cảm giác phỏng rát trên người.



“Quản thúc, như vậy là sao ạ?” Linh nhi sốt ruột muốn khóc, “Trước đây không có như vậy.”



“Đừng rối.” Quản thúc tìm đúng huyệt, chậm rãi đẩy mạnh ngân châm vào, trên trán của ông cũng đã toàn là mồ hôi, là do tập trung quá nhiều.



Từ từ, đau đớn trên người đã đỡ hơn một chút. Quản thúc lại lấy ngân châm trên người cô ra, cẩn thận đưa cho Linh nhi. Linh nhi cất kỹ, lại bưng nước ấm đến, tẩm ướt khăn lau mồ hôi cho Quý Hựu Đồng.



“Linh nhi, để ta.”



Ánh mắt Quý Hựu Đồng rất mơ hồ, chỉ có thể cảm giác được phía trên có vài bóng người nhoáng lên, nhưng cô biết giọng nói này đúng là Lý Dận. Cho nên khi nhìn thấy có gì đó mờ mờ đưa đến, cô hơi nghiêng đầu một chút.



Lý Dận lau rất cẩn thận, thật sự cẩn thận. Sau khi lau xong, lại đắp chăn lên giúp cô, phân phó nói: “Linh nhi, chiếu cố nàng cho thật tốt.”



Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Linh nhi mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, mọi người đều biết mấy ngày nay người tức giận, nhưng thật tế không giống như người thấy đâu. Nô tỳ biết tiểu thư thích Tam Vương gia, trong lòng ngài không mong ngài ấy chết. Đêm đó, Quản thúc nói với nô tỳ là nhìn thấy người và Tam Vương gia, ông liền nhớ lại mình và phu nhân. Nô tỳ không muốn ngài chết, cho nên mới…”



Nàng và Lý Dận, sao có thể giống Quản thúc và phu nhân của ông? Lý Dận không muốn bản thân mình chết, trong lòng cô thì lại muốn hắn chết.



Quý Nguyên nhìn thấy mọi người đi ra, nổi giận đùng đùng hỏi: “Nữ nhi của ta thế nào rồi?”



“Ta chỉ có thể tạm thời giảm bớt cơn đau của con bé, hiện tại đã qua hơn một tháng, nhìn tình huống bệnh tình của nó, ta sợ không chịu được tới nửa năm.”



Quý Nguyên oán hận liếc mắt nhìn Lý Dận một cái, tưởng muốn vào trong, Quản thúc lại ngăn lại nói: “Con bé đang nghỉ ngơi, ngài nên chờ một chút.”



“Vừa nãy đã không cho ta vào, bây giờ cũng không cho, Quản thúc, ông giúp tên tiểu tử ấy đến vậy sao? Quý Nguyên ta từng để ông chịu thua thiệt gì ư?”



Vẻ mặt Quản thúc bất đắc dĩ, “Lúc ta xem bệnh nhất định phải cần yên tĩnh, lỡ như đâm kim sai thì phải làm sao? Nếu vừa rồi ngài ở đó, ngài có thể đảm bảo rằng sẽ không quấy rầy sao?”



Quý Nguyên nghẹn lời, nói lắp: “Kia… Kia còn cách nào để cứu Đồng Đồng không?”



“Huyết liên đã bị người nhổ tận gốc mang đi rồi, coi dấu vết để lại, có lẽ là không lâu. Cũng có hỏi qua tiểu nhị kia, trước chúng ta không có ai ở trọ cả, xem ra đối phương tới vì huyết liên, mà còn tới rất vội vàng.”



Lý Dận hỏi: “Lần này độc phát tác còn nghiêm trọng hơn hai lần trước, có chuyện gì vậy?”



“Mỗi lần độc phát tác cả người đều sẽ nóng lên lại còn mang theo đau đớn, theo thời gian thì khi khoảng cách dần ngắn lại, đau đớn cũng càng nghiêm trọng hơn, chỉ sợ con bé không thể chịu được.”



Một lúc sau Quý Nguyên liền hỏi: “Quản thúc, không còn cách nào khác sao?”



“Độc của con bé thuộc nóng, huyết liên thuộc lạnh, cả hai tương khắc. Trừ huyết liên ra không còn cách nào khác.”







Lúc rời đi, Quý Hựu Đồng thấy trên mặt tiểu nhị toàn vết thương, còn đang buồn bực, Linh nhi cười nói, “Đại Đương gia bị gây mê rồi ném ra ngoài, sau khi ngài ấy tỉnh lại thì phát hiện mất hết tiền tại, trở về hung hăng giáo huấn chủ quán, đã nhiều ngày hắn chiêu đãi chúng ta rất nhiệt tình.



Quý Hựu Đồng bị chọc cho cười, giương mắt lại nhìn thấy Lý Dận, tươi cười cũng biến mất.



“Đồng Đồng à, con đừng làm mặt lạnh với ngài ấy như vậy nữa.” Quản thúc tựa vào miếng lót mềm, bắt đắc dĩ nhìn biểu tình của Quý Hựu Đồng.



Dọc đường đi bầu không khí không được tốt lắm, Linh nhi thức thời ra ngoài ngồi ngựa, trong xe ngựa chỉ còn cô và Quản thúc. Cô ngồi thẳng người, nói: “Quản thúc, Linh nhi cũng là người mà ngài trông từ nhỏ đến lớn, tại sao ngài lại có thể nói với muội ấy như vậy?”



“Nói gì?” Thường ngày tính tình Quản thúc rất tốt, thấy ai cũng tươi cười chào đón, lúc này cũng nghiêm túc lên, “Con cũng biết hiện tại trong kinh thành như thế nào mà, Vương gia một mình đến đây, đúng là giúp Lý Kỳ có sơ hở để lợi dụng!”



“Vậy mọi người cũng không nên gạt ta, lừa Linh nhi.”



“Đây là chủ ý của một mình ta.”



Quý Hựu Đồng cười lạnh, “Lý Dận sẽ không biết sao? Hắn đã tính kế xong từ lâu rồi!”



“Đồng Đồng, sao con lại có thể cố chấp như vậy?”



Quý Hựu Đồng quay đầu, xuyên qua kẽ hở có thể nhìn thấy được mặt nghiêng của Lý Dận, “Nếu không phải hắn tính kế xong hết, vậy ngài nói cho ta biết, Lý Thiệu đi đâu rồi?”



“Hắn…” Cuối cùng, ông cũng không nói ra.



Đi được nửa đường thì bỗng một con ngựa lao nhanh đến, ngay khi sắp đụng vào, người nọ đúng lúc giữ chặt dây cương nhảy xuống, cho đến khi hắn vọt tới bên cạnh Lý Dận, mọi người mới thấy rõ được người tới chính là Lý Nhiễm.



“Chuyện gì?” Lý Dận thấy vẻ mặt Lý Nhiễm khẩn trương, cũng xuống ngựa đi sang bên cạnh với hắn. Đến khi hắn an bài xong hết mọi chuyện, hẳn là có thể ngăn cản được một lần, không thể xảy ra chuyện lớn gì. Hắn nói, “Chuyện trong cung?”



Lý Nhiễm lắc đầu, lấy một phong thơ ra đưa cho hắn, “Đây là của Biên Lương đưa tới.”







Cũng không biết Lý Nhiễm nói gì với Lý Dận, vốn đã phải chạy rất nhanh, lúc này lại càng thúc ngựa trở về nhanh hơn. Nhưng có cô và Quản thúc ngồi xe ngựa nên khiến hành trình đi rất chậm, sau khi đi đường được một ngày, Lý Dận và Lý Nhiễm đã rời đi trước.



Quản thúc lo lắng nói: “Sợ là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.”



Quý Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất chúng ta cũng đừng về phủ Tĩnh Vân, Đồng Đồng, về Bình Phong sơn trang với phụ thân đi.”



Quý Hựu Đồng thực sự muốn biết phủ Tĩnh Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này quyền quyết định đã không còn ở trong tay cô nữa, dựa theo tính cách của Quý Nguyên, vốn sẽ không chấp nhận việc cô nói không.



Trở lại Bình Phong sơn trang, đã qua mười ngày, vừa thấy Quý Nguyên trở về, người trông cửa nói ngay, “Không tốt không tốt.”



Tính khí Quý Nguyên táo bạo, do hỏi mấy lần người nọ cũng nói không nên lời, tiếp tục hỏi rốt cục có chỗ nào không tốt. Quý Hựu Đồng vội vàng kéo ông, “Đừng tốn thời gian ở đây nữa, đến hỏi nhị thúc một chút.”



Quý Giang nghe được bọn họ trở về, vội vàng chạy từ trên núi xuống, “Năm ngày trước, nghe nói Tam Vương gia phải xuất chinh tấn công Biên Lương, bọn người anh em Thường Dũng, Thiết Toàn đến phủ Tĩnh Vân, cũng không biết có phải là cũng muốn cùng xuất chinh hay không.



Trong lòng Quý Hựu Đồng đã hơi bất an, tuy thời gian nhanh hơn hai năm, lúc này để bọn Thường Dũng đi qua, chỉ sợ là muốn bọn họ đi tấn công Biên Lương, Lý Dận thật sự muốn tạo phản nhưng lại không thể sử dụng binh lực của Biên Lương, ngược lại còn là kẻ địch của hắn. Lần này không những xác xuất thành công thấp hơn, nhiều người đi giúp Lý Dận như vậy, phô trương thanh thế, đó cũng là một vấn đề rất lớn.



Nghe xong Quý Nguyên cứ tức giận, nhưng cũng không biết chuyện lớn đến nỗi khiến mọi người trong sơn trang đều lo lắng đến vậy, nói: “Bọn họ muốn đi dù chúng ta đã ngăn cản lâu như vậy nhưng vẫn không được, mọi người đừng tự trách mình.”



Quý Giang đau đầu nói: “Bình Phong sơn trang đã không còn là của chúng ta nữa, phần lớn các huynh đệ đều đã đi theo bọn họ rồi.”



Quý Hựu Đồng cả kinh, “Linh nhi, nhanh đi thu dọn đồ đạc.”



Quản thúc nghe vậy cũng vội vàng đuổi theo.



Quý Nguyên không rõ lí do, “Vì sao?”



“Thái tử có ý định muốn khiến Tam Vương gia thất thế, một nửa số người của Bình Phong sơn trang của chúng ta đều đã đến phủ Tĩnh Vân, ngài cảm thấy Thái tử sẽ nghĩ thế nào?”



Sắc mặt Quý Nguyên lập tức trắng bệch, “Vậy Bình Phong sơn trang…”



Chưa kịp rời sơn trang, một đội người và ngựa đã chậm rãi đi đến dưới chân núi.



Quản thúc khiêng hòm thuốc, cười tự giễu nói: “Có thể được mời đến Hoàng cung ở một chút, cũng không uổng cuộc đời này.”







Lý Kỳ không có làm khó gì bọn họ, dùng cách của hắn mà nói thì đây là một lợi thế khác của hắn, mà Quý Hựu Đồng lại là vương bài của hắn.



“Thật không ngờ Tam ca lại thích ngươi đến như vậy.” Lý Kỳ nhìn Quý Hựu Đồng đau đến hấp hối đang nằm trên giường, “Ngươi yên tâm, nhanh thôi ngươi sẽ không phải chịu khổ như vậy.”



Vốn là mỗi nửa tháng sẽ phát tác một lần, sau đó lại cách mười ngày, hiện tại bảy tám ngày cả người lại đau đớn. Vốn là chỉ có cảm giác đau đớn, nhưng dần dần, trên người cô bắt đầu xuất hiện vết thương, bất kể là Quản thúc dùng cách nào giúp cô ngừng cơn đau, những vết thương đó vẫn sẽ xuất hiện, ban đêm thường thường sẽ làm đau.



Trên cánh tay lại xuất hiện thêm vài vết thương mới, xem ra qua một thời gian ngắn nữa, cả người cô đều sẽ toàn là vết thương, cho đến lúc chết.



Lý Kỳ nâng tay trái của cô lên, nhìn thấy chuỗi phật châu kia thì mỉm cười khinh miệt, “Ta tưởng rằng chẳng qua hắn vì đám người Thường Dũng nên mới đưa người về, không ngờ rằng lại thật lòng với ngươi. Tuy ta đã sắp xếp ổn hết tất cả, nhưng năng lực của Tam ca đúng là không thể khinh thường, ta còn phải suy xét đường lui cho thật tốt, mà đường lui của ta, chính là ngươi.”



Quý Hựu Đồng lười nhìn hắn, chỉ đơn giản nhắm mắt lại.



“Huynh đệ Quý thị đã được ta sắp xếp ổn thoả, ngươi không cần quá lo lắng, dưỡng bệnh cho thật tốt, nhất đinh phải chờ Tam ca trở về. Nếu để hắn nhìn thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ muốn nhanh chóng cho ngươi ăn giải dược.”



Quý Hựu Đồng mở mắt ra, cố gắng muốn nhìn rõ hình dáng của hắn, có ý gì?



“Thứ duy nhất có thể cứu được ngươi là huyết liên đang ở Biên Lương, không phải ngươi cho rằng Tam ca sẽ thật sự nguyện ý tấn công Biên Lương vào lúc này đấy chứ? Ta biết tính toán của Tam ca, tự mình xuất chinh, để lại người của Bình Phong sơn trang bảo vệ phủ Tĩnh Vân. Đáng tiếc mặt dù Thường Dũng chân thành nhưng vẫn là kẻ hữu dũng vô mưu. Năm đó bị người hãm hại, hắn bị phụ hoàng ép bức nhiều năm như vậy, chỉ có thể trốn trong núi để tị nạn. Ta cố ý đưa tin tức cho hắn rằng Tam ca gặp nạn, không ngờ hắn thật sự mang người ở Bình Phong sơn trang ra.”



Lúc này Quản thúc bưng thuốc đẩy cửa đi vào, đi thẳng đến đút thuốc cho Quý Hựu Đồng, liếc cũng chẳng thèm liếc đến Lý Kỳ.



Lý Kỳ cũng không tức giận, nói: “Chỉ cần Tam ca không có ở đây, ta cam đoan sẽ để các ngươi còn sống xuất cung.”



Đợi khi Lý Kỳ đi rồi, Quản thúc nhìn vết thương trên người cô, đau lòng nói, “Chịu khổ rồi.”



“Không…”



Xảy ra chuyện gì? Nhưng cô không nói ra, cổ họng giống như không đau đến như vậy, đến cả ánh mắt cũng rõ ràng hơn. Bỗng, tim cô chợt hơi co rút đau đớn, chẳng lẽ…



Nhìn tay cô chậm rãi chuyển đến chỗ trái tim, đến cả nói cũng không nói, Quản thúc vội vàng bắt mạch cho cô, kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rõ ràng độc của ngươi vẫn còn ở… Đồng Đồng, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Đồng Đồng? Sao lại khóc?”



“Lý Dận chết.”







Lão Hoàng đế bệnh chết, Lý Kỳ đăng cơ ngôi vị mới, lại nhận được tin tức Lý Dận chết trận.



Đối với Lý Kỳ mà nói, đơn giản là mừng vui gấp bội, như lời hắn nói, thật sự thả bọn họ xuất cung.



Linh nhi nhìn vết thương trên người Quý Hựu Đồng, trong lòng rất khó chịu. Lại thấy sau khi xuất cung cô như mất hồn mất vía, nhịn không được hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”



“Bình Phong sơn trang.”



“Phủ Tĩnh Vân.”



Quý Hựu Đồng và Quý Nguyên gần như nói ra cùng lúc.



Lúc này, Quý Nguyên không còn giận tái mặt nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi về trước, sau này con quyết định thế nào, cha không làm khó nữa.”



Phủ Tĩnh Vân đã không còn một bóng người, phủ đệ to như vậy đã không còn sinh khí.



Khi Lý Thiệu trở về, tóc tai hỗn độn, quần áo cũ nát, cả người loang lổ vết máu. Hắn ôm một cái hòm dài, sau khi nhìn thấy Quý Hựu Đồng liền quỳ xuống, chậm rãi dâng cái hòm lên, “Vương phi, đây là đồ vật mà Vương gia để lại cho ngài.”



Quý Hựu Đồng trở về chờ mà vì muốn biết một kết quả, cô muốn biết Lý Dận chết như thế nào. Không ngờ hắn lại để đồ lại cho cô? Cô nhận lấy, có hơi nặng. Sau khi mở ra, nước mắt cô lập tức chảy ra. Đó là một cánh tay đứt, gần như sắp hư thối, nắm một bông hoa màu trắng.



“Người của Biên Lương xuống tay để cướp cho bằng được huyết liên, dụ chúng ta nghênh chiến. Vương gia mang Thường Dũng theo chờ người đến, thành công lấy được huyết liên, vốn là có thể chiến trắng, há ngoài dự đoán là phía chúng ta đột nhiên lại có người phản bội, tự giết lẫn nhau, bị người của mình đâm trúng. Lúc ấy ai cũng không ngờ được, mãi cho đến khi Vương gia bị đâm chúng ta mới kịp phản ứng… Huyết liên dùng máu Vương gia, giải độc cho Vương phi.”



Quý Hựu Đồng lẳng lặng nhìn một nửa cánh tay, khàn giọng hỏi: “Những thứ khác…”



“Thuộc hạ đã tìm hết, chỉ tìm được cánh tay này, vẫn luôn nắm chặt lấy huyết liên không lấy ra được.” Nói xong, Lý Thiệu rơi nước mắt. Hắn đứng lên, cung kính nói, “Ngày sau, thuộc hạ là người của Vương phi, mặc Vương phi sai khiến.”



“Không, ” Quý Hựu Đồng lấy huyết liên ra, đậy lại nắp hòm, trả lại trong tay hắn, “Chăm sóc Linh nhi thật tốt.”



Lý Thiệu nhìn Quý Hựu Đồng rời đi thì muốn đuổi theo, Linh nhi giữ chặt hắn, lắc đầu, “Đây là quyết định của tiểu thư.”



Đi tới cửa, Lý Kỳ mặc thường phục đứng bên ngoài, hoa phục màu trắng, phong thái nhẹ nhàng giống như lần đầu gặp mặt.



“Ngay cả thi thể của Tam ca mà cũng không được đầy đủ?” Lúc hắn nói còn mang theo chút nghi hăặc, lập tức cười rộ lên, “Ngươi đúng thật là người có thể mang đến vận may cho ta.”



“Ngươi không cần tự mình đa tình, lúc Lý Dận xuất chinh mang mười tám binh, có bao nhiêu người là người của ngươi?”



Lý Kỳ nói: “Không có người của ta, chỉ có người vì quyền lợi, vì phú quý.”



Quý Hựu Đồng nắm chặt huyết liên, lướt qua bên cạnh hắn, đi được một đoạn, cô dừng lại hỏi: “Lý Dận chết, uy hiếp với Biên Lương đã thiếu đi một phần, ngươi khiến người mình tự giết lẫn nhau, không sợ lòng quân bất ổn?”



“Biên Cương dù lại lớn mạnh, chung quy cũng chỉ giúp chúng ta mở mang quốc thổ, bọn họ đơn giản chỉ vì châu báu tiền tài, ta đều có cách trấn an bọn họ.”



Quý Hựu Đồng mỉm cười lạnh lùng, cất bước rời đi. Cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước Hoàng lão tiên nhân phải cứu Lý Dận, lòng hắn tàn nhẫn, cũng là người duy nhất có thể trị quốc.







Cho rằng không hoàn thành nhiệm vụ, Lý Dận chết không toàn thây, là thật sự chết không được tử tế.



Quý Hựu Đồng không biết tại sao mình lại muốn khóc, đau lòng giống như lúc trước khi phải rời khỏi Hà Hi, Giang Lạc Trạch. Đột nhiên, cô nhớ ra trong đầu vẫn luôn loé một cái gì đó.



Túc Ngôn từng nói với cô: “Nốt ruồi này của anh, sinh ra đã có sẵn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK