Xe qua được đoạn đường kẹt nhất, con đường cũng trở nên thoáng hơn, Triệu Dập cũng không tăng tốc xe mấy, lại nói: “Trần Vũ tới tìm anh nói về chuyện đại ngôn của trang sức, cậu ta muốn để Quý Điềm tới làm, anh đồng ý rồi.”
Quý Hựu Đồng có hơi kinh ngạc, theo lý thuyết thì phải đến nói cho cô biết trước xem cô lựa chọn thế nào mới quyết, nhưng nếu Triệu Dập đã đồng ý rồi thì cô cũng chỉ gật đầu, tin tưởng rằng Triệu Dập sẽ luôn suy xét vì cô.
“Còn có, anh muốn huỷ hợp đồng cho em.”
“Tại sao?” Quý Hựu Đồng không hiểu, gần đây chuyện bọn họ đầu tư công ty trang sức rất tốt, nhờ chuyện làm người đại diện cũng giúp cô có được chút danh tiếng, tuy nói công lao chủ yếu là nhờ Triệu Dập đề cử, nhưng nói huỷ hợp đồng thì…
“Tiền bồi thường để anh trả.” Triệu Dập nói tiếp, giọng nói không có chút ý định thương lượng nào cả mà là gọn gàng dứt khoát báo cho cô biết, chuyện này anh đã làm xong rồi.
“Gần đây anh hay tăng ca. cuối tuần lại đi công tác có phải là có liên quan đến chuyện này không? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô không tin Triệu Dập sẽ trực tiếp báo cô biết mà không hỏi ý mình, có nhiều chuyện đúng là anh có nguyên tắc của mình nhưng anh vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
Lúc này cột đèn xanh đèn đỏ đã hiện đèn đỏ, Triệu Dập dừng xe lại, nhìn cô nói: “Công việc của anh có rất nhiều mạo hiểm, khiến tính cách của anh cũng trở nên quá cẩn thận, anh đã tra thử, công ty kia có quá nhiều yếu tố không ổn định, anh thà buông tay như vậy cũng không muốn đánh cược mọi thứ, bao gồm cả em, hiện tại em dừng lại là tốt nhất.”
“Vậy Trần Vũ có biết không?” Quý Hựu Đồng có hơi bất an, Triệu Dập chưa từng giống như bây giờ, trước kia anh phán đoán rất chính xác, làm việc cũng không chút do dự.
“Anh nói rồi nhưng cậu ta không tin lời anh, nghĩ rằng anh muốn lời dụng đá cậu ta ra.”
Cô gật đầu, đúng là rất hợp với tính cách Trần Vũ. Cô sẽ không ngăn cản quyết định của Triệu Dập, tiền đầu tư cũng đã lấy lại được từ lâu, dù có phải bồi thường hợp đồng đi nữa cũng sẽ không tổn thất gì nhiều. Nhưng lỡ như giống những gì Triệu Dập nói, trừ khi Trần Vũ không tiếp tục quăng tiền vào đó nữa, không phải… Quý Hựu Đồng khó mà có thể tưởng tượng.
Cô cười nói: “Em nghe lời anh.”
…
Bưng một bàn đồ ăn ra, Quý Hựu Đồng cắn chiếc đũa khẩn trương nhìn Triệu Dụ Tường, nghe Triệu Dập nói, trước kia Triệu Dụ Tường không muốn để công ty mẹ ở Quảng Đông chỉ vì đồ ăn. Sau này vì đủ loại nguyên nhân nên buông tha, bản thân bận quá không rảnh đi thưởng thức nên tì rất nhiều đầu bếp đến, cuối cùng mới tuyển được lão Mộc. Lão Mộc ở nhà họ Triệu cũng đã gần hai mươi năm, còn đảm nhiệm chức đầu bếp phụ trách ở khách sạn.
Quý Hựu Đồng khẩn trương nhìn Triệu Dụ Tường gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nuốt, đến cả thở mạnh cũng không dám.
“Ọ…” Triệu Dụ Tường nhổ miếng thịt kho tàu ra, nhíu mày nói, “A Dập, con ăn thấy thế nào?”
Triệu Dập gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, “Rất ngon.”
Triệu Dụ Tường không tin lại ăn thêm miếng cá, rồi lại nhổ ra, “Tanh!”
Triệu Dập cũng ăn miếng cả, “Không tanh.”
“Mắt ông mờ nhưng vị giác thì không già đi chút nào cả.” Triệu Dụ Tường nhổ miếng tôm cuối cùng ra, “Xong, đêm nay khỏi ăn cơm.”
Quý Hựu Đồng cảm thấy mình cũng xong luôn rồi, cô lại há miệng không cam lòng gắp miếng thức ăn lên ăn, đêm nay cô đã phát huy vượt xa người thường rồi đồ ăn phải ngon mới đúng. Sườn heo rất ngon, không bỏ nhiều đường, cá cũng ngon, nấu chín cả hai mặt rồi mới châm nước, không có mùi tanh mà. Tôm cũng được cô lấy chỉ đen ra, rất tươi, không khó ăn chút nào cả.
“Ông ngoại không ăn vậy chúng ta ăn đi.” Triệu Dập xới một chén cơm đầy, hứng thú bắt đầu ăn, không quên khen ngợi, “Ăn rất ngon.”
Quý Hựu Đồng cười rộ lên, trái tim đang treo lơ lững cũng đã buông xuống.
Khóe mắt Triệu Dụ Tường run rẩy, thấy hai người còn gắp đồ ăn cho nhau, ông cầm gậy gõ xuống đất, cả giận nói: “A Dập, rõ ràng con nói Đồng Đồng nấu cơm rất ngon.”
“Dạ?” Quý Hựu Đồng liếc nhìn Triệu Dập, rõ ràng anh nói Triệu Dụ Tường gọi cô qua mà?
“Ăn rất ngon.” Triệu Dập trả lời, nói như lẽ đương nhiên.
Quý Hựu Đồng nghe được trong lòng rất thoải mái, cảm giác mất tự nhiên cũng biến mất, cười nói: “Ông ngoại, để con gọi lão Mộc đến nấu cho ông đi, lần sau con làm lại chắc chắn sẽ tiến bộ.”
Triệu Dụ Tường không đáp lời, hai mắt nhìn đèn treo, thì thào lẩm bẩm: “Ông nhớ sủi cảo của bà ngoại A Dập quá.”
Cuối cùng, Triệu Dụ Tường cũng không thật sự để bọn họ gọi lão Mộc tới, tuy rằng ăn ít nhưng ít nhiều gì cũng có ăn, Quý Hựu Đồng lo lắng ông ăn không đủ no, người hầu nói buổi tối ông có thói quen ăn canh, tối nay sẽ nấu cho ông một chén canh hạt sen cho nên dù có ăn ít cũng không sao cả.
Lúc về Triệu Dập chọn chạy con đường xa hơn, anh bảo đi xe có thể trò chuyện nhiều hơn.
“Không phải tới nhà cũng nói được sao?” Quý Hựu Đồng thấy buồn cười.
“Không, trong lòng anh thường hay hoảng hốt, đặc biệt là sau khi đi công tác về, nhiều lúc cũng vì tật xấu lo được lo mất nên cứ cảm thấy có ngày em sẽ không còn ở đây nữa.”
Ánh mắt anh đen kịt đầy xương mù, cô lập tức bấm kính xe xuống, gió thổi vào vù vù làm khô khoé mắt ướt át của cô, cô cười nói: “Sủi cảo bà ngoại anh làm ăn có ngon lắm không? Nói em biết chút đi.”
Triệu Dập cười khẽ, nói: “Thật ra sủi cảo bà ngoại làm rất mặn, bà có thói quen hay ướp thịt với muối, thịt ướp muối thì mặn cỡ nào? Đêm đó cả nhà ăn sủi cảo xong đều phải uống rất nhiều nước mới ngủ được.”
Thấy Triệu Dụ Tường soi mói việc ăn cơm như vậy, Quý Hựu Đồng cảm thấy không nên, “Vậy tại sao…”
“Lúc ông ngoại gây dựng sự nghiệp rất gian khổ, bà ngoại theo ông cũng đã nếm rất nhiều khổ cực, mẹ từng nói với anh thời gian khó khăn nhất là liên tục hai tháng bọn họ không được khai trai [1]. Lúc đó trong lòng mẹ và dì đều rất giận ông ngoại, nếu ông không đi gây dựng sự nghiệp thì số tiền giành dụm được trong nhà có thể giúp bọn họ có cuộc sống rất khá. Để thịt có thể dùng được lâu, bà ngoại bắt đầu ướp thịt với muối. Sau này ông ngoại kiếm được tiền lời đầu tiên nhưng lại rất ít, không mua nổi thức ăn ngon, bà ngoại băm tất cả thịt ra làm sủi cảo hết, mẹ nói ăn xong liền chảy nước mắt, miệng liên tục nói ăn rất ngon. Đáng tiếc, bà ngoại mất sớm.”
Thật lâu sau Quý Hựu Đồng vẫn không nói nên lời, cô có rất nhiều cảm xúc trong lòng nhưng không có cách nào nói ra được. Cô có thể tưởng tượng được Triệu Dụ Tường yêu vợ mình đến thế nào, cho dù đã sống tốt nhưng vẫn cảm thấy sủi cảo vợ mình làm ngày trước rất ngon, đến nay vẫn cảm thấy khó quên. Triệu Dập cũng giống Triệu Dụ Tường, rõ ràng đồ ăn cô làm rất bình thường nhưng lại trộm khen cô nấu rất ngon, bị Triệu Dụ Tường mời đến nhà nấu ăn dù Triệu Dụ Tường phủ định vẫn khen không ngừng.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng Quý Hựu Đồng cong lên, trong lòng sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Sự hưng phấn của Quý Điềm vẫn còn chưa ngừng lại, run rất kí hợp đồng xong lại ôm tim hỏi: “Vậy là được rồi sao?”
Ngoài cửa sổ đang có mưa phùn, trên mặt kính thuỷ tinh bám rất nhiều bọt nước, đều không thể thấy rõ xe cộ lẫn người qua đường đang bung dù ở phía dưới nữa. Trần Vũ không có nghe thấy lời Quý Điềm nói, từ nhỏ anh và Triệu Dập đều không có chơi với nhau, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, từ nhỏ cũng chỉ biết đối phương là đối thủ cướp gia tài của mình. Triệu Dập lại càng không chủ động tìm đến anh, ngày đó khi anh ta tìm đến sắc mặt rất mỏi mệt, còn kéo theo hành lý, giống như mới từ sân bay về. Câu nói đầu tiên anh ta thốt ra lại là, “Lập tức bỏ cổ phần đi.”
Trần Vũ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, không thể không nói anh vẫn còn đang đắm chìm trong những con số cổ phiếu đang tăng không ngừng, anh không trực tiếp trả lời mà lại nói: “Em muốn để Quý Điềm tới làm người đại diện, muốn tạo thành cặp đại diện song sinh với Quý Hựu Đồng…”
“Tôi từ chối, nếu Quý Điềm muốn làm thì để cho cô ta làm, phía Đồng Đồng bên kia tôi đang xử lý việc huỷ hợp đồng.”
Trần Vũ híp mắt, anh không thể phán đoán được lời Triệu Dập nói là thật hay giả, không chừng vì để nó càng thêm thật cũng không tiếc đẩy Quý Hựu Đồng ra thì sao? Anh tinh tế quan sát vẻ mặt, trong sự nghiêm túc còn có chút mỏi mệt, những biếu cảm khác lại không thấy. Anh không tin Triệu Dập tốt bụng như vậy, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
…
“Trần Vũ?” Quý Điềm đi qua đẩy anh, “Ngây người gì vậy? Em đã ký hợp đồng xong rồi.”
Anh nhìn chằm chằm hai mắt của cô, trầm giọng nói: “Triệu Dập khuyên tôi bỏ cổ phần.”
“Đùa cái gì vậy?” Quý Điềm khẩn trương nói, “Không phải anh đang kiếm rất nhiều tiền sao? Sao lại bỏ? Chẳng lẽ Triệu Dập hối hận vì hợp tác với anh nên mới muốn anh bỏ nó?” Lúc này cô ta lo rằng Trần Vũ thật sự nghe lời Triệu Dập nói, nếu là như vậy thì quảng cáo của cô phải làm sao? Vừa mới có chút cảm giác ở trên thiên đường rồi lại muốn ném cô xuống địa ngục?
Đôi mắt Trần Vũ từ từ lạnh đi, từ nhỏ anh đã đánh không lại Triệu Dập, bất kể là học tập hay năng lực anh đều kém cỏi hơn vài phần, đến cả ông ngoại cũng thương anh ta hơn. Hiện tại có cơ hội hiếm thấy, nếu Triệu Dập muốn rời khỏi vậy đúng lúc có thể mua lại cổ phần anh ta sở hữu.
Vì Quý Hựu Đồng vi phạm hiệp ước khiến Sabrina rất tức giận gọi điện thoại cho cô hẹn lập tức đến công ty, sau khi cô vào văn phòng cơn giận của cô ấy như biến mất, chỉ đơn giản sắp xếp chuyện khác để cho cô làm. Quý Hựu Đồng biết có Triệu Dập sắp xếp từ giữa, nếu là quyết định của anh thì sẽ không để cho cô phải khó xử.
Tới giữa trưa cô lại phát hiện ở dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc, Quý Hựu Đồng chụp bộ ảnh xong thì không có ra ngoài ăn cơm, nhờ đồng nghiệp mua một phần mang về cho cô rồi đi.
Quý Huy đợi cả một buổi chiều, sau khi thấy Quý Hựu Đồng cũng không tức giận, xoa hai tay cười nói: “Em gái, tan làm rồi à?”
Chỉ cần lấy được tiền gã kiên nhẫn chút cũng được. Quý Hựu Đồng lấy tiền trong túi ra đưa cho gã, “Người nhà họ Trương đã sắp xếp xong rồi chứ?”
Sau khi Quý Huy nhận tiền rồi rõ ràng không vui mấy, “Em gái à, chuyện em giao sao anh có thể không làm tốt được? Đã vậy anh chờ em cả một chiều, cơm trưa còn chưa được ăn, em lại keo kiệt như vậy.”
“Anh tới quá đột ngột nên em không chuẩn bị đủ, ” Quý Hựu Đồng nói chuyện còn hơi cười, “Hay vậy đi, chủ nhật này anh đưa người nhà họ Trương đến quán trà Hiên Minh đi, tới lúc đó em đưa thêm cho anh.”
Ánh mắt Quý Huy sáng lên, nói rất sảng khoái, “Được rồi, chủ nhật gặp.”
Gã vừa đi Quý Hựu Đồng cũng ngừng cười, xoay người đi về hướng ngược lại. Cô đã tính ngày Quý Huy sẽ tới tìm mình nên không để Lô Thiên Bình đến đón. Trong thẻ ATM của cô còn hai vạn, cô lại tới chỗ viễn thông làm sim mới. Do dự một lúc cô mới gọi vào số điện thoại trong nhà, số điện thoại nhà họ Quý cô vẫn luôn nhớ rõ.
Đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, sau khi biết thật sự là Quý Hựu Đồng, Quý Quang Minh trầm mặc thật lâu mới nói: “Mẹ của con đi tìm con, mọi người xin lỗi con rồi con cũng không nên bướng bỉnh như thế nữa, đừng khiến nhà chúng ta càng thêm khó khăn.” Ông cũng không biết Kim Hương và Quý Huy cứ ở thành phố H không đi là vì muốn có tiền, còn tưởng bọn họ thật sự muốn khuyên Quý Hựu Đồng về để nhà họ Trương đừng đến đòi tiền nữa.
Quý Hựu Đồng nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, người kí chủ thật lòng cảm ơn nhất là Quý Quang Minh, nào có ngờ ông lại muốn tiễn mình đi đến thế. Nhưng Quý Hựu Đồng thấy, nếu lúc trước thực sự ra đi thì kí chủ sẽ không rơi vào tình trạng thế này. Cô nói: “Cơ thể ba thế nào rồi?”
Quý Quang Minh không ngờ cô lại hỏi như thế, cũng không giấu diếm chuyện mình té làm bị thương thắt lưng lúc làm việc ngoài đồng, hiện tại cuộc sống không có ai chăm sóc lại càng thêm bất tiện, trong nhà cũng đã trống rỗng, cuối cùng vẫn hy vọng Quý Hựu Đồng nhanh trở về một chút.
Quý Hựu Đồng nói chuyện thêm vài câu thì cúp máy, chỉnh điện thoại di động thành từ chối nhận tất cả cuộc gọi.