Mục lục
Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tần Dạ cậu ấy... đã quyết định rời đi rồi..."

Những lời này giống như một tiếng sét giáng xuống, đánh cho Lý Tưởng choáng váng cả người, hai mắt mở to trừng Lưu Xuyên, vẻ mặt không dám tin nói "Cái gì? Tần Dạ nghỉ thi đấu?"

Vẻ mặt của Lưu Xuyên cũng nghiêm túc hẳn lên, anh nói "Ba ngày trước tôi mới biết được tin này, là Hứa Hân Nhiên báo lại với tôi, nói là Tần Dạ muốn rời đi, bảo tôi khuyên Tần Dạ. Hai hôm nay tôi cố liên lạc với cậu ta mà không được, bởi vì hôm qua là trận chung kết khu Hoa Nam nên tôi không nói với cậu, để tránh ảnh hưởng đến việc thi đấu."

Hiện tại ngẫm lại gạt Lý Tưởng quả nhiên là không sai, Lý Tưởng để bụng Tần Dạ còn nhiều hơn cả Lưu Xuyên tưởng, nếu trước trận đấu mà cho Lý Tưởng biết tin này, chắc chắn cậu chàng sẽ không thể tập trung thi đấu, gây ảnh hưởng đến thành tích của cả đội.

Thấy cũng sắp đến giờ hai tên bạn phòng kia trở về, Lưu Xuyên cũng không tiện nói nhiều, chỉ thở dài bảo "Di động của Tần Dạ từ hôm đó đến giờ vẫn luôn tắt máy, tôi sang kêu Trạch Văn, chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói..."

Lưu Xuyên vỗ vai Lý Tưởng một cái, tự mình đi lên lầu kêu Ngô Trạch Văn.

Lý Tưởng kinh ngạc đứng im tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu lại sít sao, cậu không cách nào tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian này Tần Dạ đã phải chịu đựng những gì, dù cho Lưu Xuyên trước đó từng nói khả năng Tần Dạ quyết định rời đi rất lớn, nhưng đến khi tận tai nghe được tin tức này, Lý Tưởng mới biết mình không cách nào chấp nhận được! Trong mắt cậu, Tần Dạ luôn luôn là một tuyển thủ tài năng xuất sắc, vĩ đại đến lộ ra hào quang chói mắt, một người lợi hại như vậy mà lại dùng cách đơn giản như thế chấm dứt cuộc đời tuyển thủ của mình, Lý Tưởng không cam tâm, lại càng thấy đau lòng vì Tần Dạ hơn!

Lưu Xuyên với Ngô Trạch Văn chẳng mấy chốc liền cùng nhau trở xuống, đứng ngoài cửa kêu Lý Tưởng đi dùng cơm.

Trên đường đi đến căn-tin, cả ba người đều im lặng không nói gì.

Lúc trước từng có một khoảng thời gian bọn họ cùng acc clone của Tần Dạ làm nhiệm vụ, đánh phụ bản chung với nhau, trong lòng bọn họ đã sớm coi Tần Dạ là bạn. Tối hôm qua bọn họ vẫn còn vui sướng vì đội ngũ của trường đoạt suất thăng cấp Khu Hoa Nam, giờ phút này lại bị bồn nước lạnh "Tần Dạ nghỉ thi đấu" rót một cái từ đầu tới chân lạnh lẽo cả người, ai nấy sắc mặt đều nặng nề u ám.

Đến căn-tin lầu hai của trường, ba người tìm một phòng riêng yên tĩnh ngồi xuống, Lưu Xuyên cầm menu gọi bừa vài món. Thức ăn đã bưng lên bàn rồi nhưng cả ba lại không có tâm trạng ăn uống gì.

Lý Tưởng cau mày nói "Tần Dạ tắt máy di động như vậy, là không muốn liên hệ với chúng ta sao?"

Lưu Xuyên nói "Hứa Hân Nhiên bảo Tần Dạ có nói ra ngoài du lịch cho khuây khỏa, nhưng cụ thể đi đâu thì không biết. Cơ mà tôi đoán có lẽ cậu ta đi Singapore, chị hai của cậu ta ở bên đó."

Lý Tưởng kinh ngạc "Anh ấy có chị hai?"

Lưu XUyên nói "Ừ, chị hai cậu ấy tên Tần Sương, làm bác sĩ bên Sing."

Lý Tưởng nghe vậy, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, cậu đột nhiên nhận ra mình chẳng hiểu cái gì về Tần Dạ cả, một chút cũng không... Ngay cả việc Tần Dạ có một người chị cậu cũng không biết! Tần Dạ mà cậu biết, chỉ là một thích khách hàng đầu Liên Minh, Dạ Sắc với vô số người hâm mộ sùng bái, đội phó của chiến đội Trường An... Bỏ đi lớp thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, thì những chuyện khác như Tần Dạ ở ngoài đời thực là người như thế nào, gia đình bối cảnh ra sao... cậu hoàn toàn, hoàn toàn chẳng biết gì cả...

Còn dám lớn tiếng tuyên bố sẽ bảo vệ Tần Dạ, kết quả bản thân không biết chút gì về người nọ...

Cảm giác thất bại vô cùng làm cho Lý Tưởng cảm thấy bức bối trong lòng, cậu bỏ đũa xuống, phiền muộn vò vò đầu, quả thực chẳng có tâm tình dùng bữa nữa.

Ngô Trạch Văn quay sang hỏi "Chuyện Tần Dạ muốn nghỉ thi đấu là xác định rồi sao? Nếu rồi sao vẫn chưa thấy anh ấy đăng thông tin chính thức gì?"

Lưu Xuyên có chút bất đắc dĩ nói "Xác định rồi, nghe Hứa Hân Nhiên nói, tôi đoán Trường An có lẽ sắp giải tán..."

Lý Tưởng kinh ngạc trừng to hai mắt "Giải tán!?"

Ngô Trạch Văn cũng không tin được "...Trường An lần này tuy là không tiến vào giải chính thức, nhưng cũng là hạng chín mà, đâu đến mức phải giải tán chứ?"

Theo lý mà nói, chỉ có những chiến đội giống như chiến đội Càn Khôn năm đó của Giang Thiếu Khuynh, bị Liên Minh chính thức đào thải khỏi danh sách chiến đội mới buộc lòng phải giải tán, Trường An mùa giải này xếp thứ chín ở giải thường quy, đặt ở mười sáu chiến đội của Liên Minh thì tiêu chuẩn có thể xem như ở mức trung bình khá, tại sao lại đến nông nỗi phải giải tán chứ?

Lý Tưởng biết, tình cảm của Tần Dạ dành cho Trường An sâu đậm cỡ nào, Trường An đối với Tần Dạ chính là mái nhà thứ hai!

Nhưng mà hiện tại, nhà cũng tan rồi... Tần Dạ còn có lý do gì ở lại đâu chứ?

Nghĩ như vậy, đáy lòng của cậu cũng bất giác trở nên lạnh lẽo như băng, cậu rất rất muốn lập tức lao đến bên cạnh Tần Dạ, vươn hai tay ôm thật chặt người nọ, nói với người nọ: Đừng buồn nữa, anh còn có bọn này ở bên....

Nhưng cậu biết, Tần Dạ lúc này chẳng cần bất cứ ai an ủi, bởi vì anh đã quyết định ra đi rồi...

Người nọ lúc nào cũng thế, kiêu ngạo rồi lại kiên cường, kiên cường đến mức khiến Lý Tưởng đau lòng.

Lưu Xuyên là bạn thân nhất của Tần Dạ trong giới, đương nhiên biết rất rõ tính cách của Tần Dạ, xem ra lần này rất khó thay đổi quyết định của cậu ta, mà một khi Tần Dạ đã nghỉ thi đấu rồi, muốn cậu ta trở về lại khó càng thêm khó.

Thấy Lưu Xuyên biểu tình nặng nề, Ngô Trạch Văn nhịn không được nhỏ giọng an ủi "Khoan sốt ruột như vậy, từ từ nghĩ cách đi. Trên trang web vẫn chưa chính thức công bố tin tức chiến đội Trường An sắp giải tán, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn cũng nên?"

Lưu Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, nói "Các cậu không biết thôi, Trường An không giống với các chiến đội khác, mấu chốt nằm ở quản lý của Trường An, Hạ Minh Đức..."

Quay sang bên cạnh bắt gặp ánh mắt lo âu của Trạch Văn, Lưu Xuyên hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói "Lúc trước Hạ Minh Đức đầu tư cho chiến đội Trường An thật ra là vì Lâm Lập Minh, cũng chính là đội trưởng đầu tiên của T rường An. Lâm Lập Minh khi ấy muốn thành lập chiến đội Trường An, nhưng lại thiếu hụt kinh phí, mà Hạ Minh Đức là bạn tốt của anh ta, gia cảnh giàu có, cho nên mới góp ra một khoản tiền giúp Lâm Lập Minh, giống như là thấy bạn bè mình gặp khó khăn thì ra tay tương trợ ấy..."

"Thực tế mà nói, Hạ gia kinh doanh chủ yếu là đầu tư bên lĩnh vực điện ảnh, bản thân Hạ quản lý cũng không yêu thích eSports, ngay cả Võ Lâm anh ta cũng không biết chơi nữa là. Đa số những chuyện bên trong chiến đội anh ta đều mặc kệ, giao cho Tần Dạ quản lý. Nói trắng ra thì chiến đội Trường An đối với anh ta, chỉ là một món lời nhỏ đến mức chẳng đáng để anh ta bận tâm vì nó..."

"Anh ta khác với quản lý Lê Huy của Hoa Hạ, bản thân Lê Huy vô cùng yêu thích eSports, bởi vì nhiệt tình yêu thích nên cho dù khi đó tôi rời khỏi khiến cho thành tích của Hoa Hạ cơ hồ là rơi xuống đáy cốc, nhưng Lê Huy cũng vẫn kiên trì tiếp tục. Hạ Minh Đức thì khác, anh ta vốn dĩ không muốn quản lý câu lạc bộ Trường An, nói khó nghe một chút, ban đầu Hạ Minh Đức đầu tư là vì tiện tay giúp bạn bè, anh ta không thích thậm chí là chẳng buồn tìm hiểu về lĩnh vực eSports này nữa..."

"Các cậu có từng nghĩ tới không? Mâu thuẫn nội bộ trong Trường An kéo kéo dài lâu như vậy, nếu Hạ Minh Đức thật lòng muốn "kinh doanh" chiến đội cho tốt, thì với cương vị là quản lý, anh ta chỉ cần nói một câu là có thể đổi ngay đội trưởng, nhưng anh ta vẫn cứ mặc kệ để nó như vậy, vì cớ gì?"

"Là bởi vì... Trường An đối với anh ta mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, anh ta không quan tâm chiến đội sẽ biến thành như thế nào! Anh ta tùy tiện vung tay đầu tư một bộ phim điện ảnh với số tiền có thể lên tới hàng trăm triệu, chút ít tiền lời do Trường An mang lại đối với Hạ quản lý mà nói là cỏn con không đáng kể. Ngay cả Võ Lâm có bao nhiêu môn phái anh ta cũng không biết, càng không có hứng thú xem thi đấu cái gì. Làm cho một kẻ ngoại đạo như vậy tiếp tục ở giới eSports này làm quản lý, cũng thực sự là làm khó anh ta."

"Nói thật đi, chuyện Trường An giải tán phàm là các đội trưởng lâu năm đều đoán ra được... Hạ quản lý rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để gạt bỏ gánh nặng Trường An, bởi vì anh ta không biết làm sao kinh doanh một câu lạc bộ eSports, đội ngũ nảy sinh mâu thuẫn anh ta cũng chẳng biết xử lý như thế nào, lại không có nhiệt tình dẫn dắt chiến đội thi đấu đoạt cúp gì gì đó, bởi vậy anh ta mới dứt khoát buông tay, trả tự do cho các tuyển thủ, để mặc họ tự tìm hướng đi cho mình."

Nghe Lưu Xuyên bình thản thuật lại bối cảnh của Trường An, cả Ngô Trạch Văn lẫn Lý Tưởng đều cảm thấy trong lòng chấn động!

Cả hai người họ đều là những kẻ mới chập chững bước vào giới này, hoàn toàn không biết một chút gì về bối cảnh các chiến đội lớn, bọn họ chỉ biết cố gắng nâng cao trình độ bản thân, cố gắng trong mỗi trận đấu, hoàn toàn không nghĩ đến, nếu có một ngày khi mình đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, chiến đội của mình lại bởi vì các loại nguyên nhân mà giải tán, bản thân lúc ấy nên làm cái gì đây?

Giang Thiếu Khuynh đã từng trải qua chuyện này, chiến đội giải tán, giấc mộng bị vỡ tan, chỉ có thể cầm vài đồng lương ít ỏi nản lòng rời đi Liên Minh.

—— Đây mới chính là sự thật tàn khốc.

Thể thao điện tử, nói dễ nghe một chút chính là một đám thanh thiếu niên trẻ tuổi ôm ấp giấc mộng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp cùng nhau giao tranh trên mảnh đất này, nhưng trên thực tế thì, sau lưng mỗi câu lạc bộ eSports đều có các loại nhà đầu tư, mà mục đích cuối cùng của người đầu tư bỏ tiền ra là muốn thu về lợi nhuận, đầu tư chiến đội không phải là vì làm từ thiện, mà là vì kiếm tiền, chẳng có ai muốn bỏ tiền kinh doanh mà lỗ vốn cả.

Hạ Minh Đức lựa chọn như vậy, cũng không thể trách anh ta hoàn toàn sai lầm... mà là anh ta rất thực tế.

Anh ta là một thương nhân, anh ta không có lòng yêu thương nhiệt tình đối với eSports như Lưu Xuyên, như Lê Huy, bỏ tiền đầu tư cho Trường An là vì giúp bạn của mình, sẵn tiện thu về ít tiền tiêu vặt. Nhưng khi chiến đội không đạt được thành tích như mong đợi, anh ta cảm thấy nó là gánh nặng nên muốn vứt bỏ, âu cũng là chuyện dễ hiểu. Có lẽ sẽ có rất nhiều người cảm thấy, Hạ gia có tiền như vậy, tùy tay cũng có thể vứt ra vài trăm triệu đầu tư phim ảnh, vậy tại sao không thể tự bỏ vài triệu tiền túi ra để chống đỡ câu lạc bộ Trường An?

Nhưng mà, những kẻ có tiền, thường sẽ rất để ý tới tiền bạc.

Trong mắt Hạ Minh Đức thì, tiền đầu tư vào Trường An với món lời thu về đã bắt đầu tỷ lệ nghịch với nhau, số tiền ấy lấy đi đầu tư bất cứ thứ gì khác cũng mang lời về cho anh ta nhiều hơn là Trường An, câu lạc bộ Trường An hiện tại chẳng khác gì gánh nặng đè trên vai Hạ Minh Đức, trở thành một khối gân gà khó nuốt trong bữa ăn. Thứ gì nên dứt thì dứt, đó mới là quyết định lý trí nhất.

Còn về các đội viên nên đi đâu về đâu, hay cảm tình của người hâm mộ... thân là chủ đầu tư, anh ta cần gì phải quan tâm tới mấy thứ này.

Ngô Trạch Văn trầm mặc thật lâu, mới ngẩng lên nhìn Lưu Xuyên, thật lòng hỏi "Cho nên anh mới muốn tự mình gầy dựng một câu lạc bộ, tự mình nắm giữ hết thảy mọi thứ, có đúng hay không?"

Lưu Xuyên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói "Đúng vậy. Tuy tôi không thể cam đoan đội ngũ của chúng ta có thể đoạt được thành tích tốt nhất, nhưng tôi có thể cam đoan một điều—— có Lưu Xuyên tôi ở đây, thì dù là bất kể tình huống nào, chiến đội Long Ngâm cũng sẽ không giải tán!"

Một câu nói tràn đầy khí phách của Lưu Xuyên, giống như một mũi tiêm an thần có hiệu quả mạnh mẽ nhất, xua tan đi những cảm xúc bất an, lo lắng, hoang mang nơi đáy lòng của Ngô Trạch Văn...

Mặc dù cậu vẫn còn là một tân nhân chưa hiểu biết gì nhiều về eSports, nhưng cậu tin tưởng Lưu Xuyên, cậu tin nếu có Lưu Xuyên, chiến đội Long Ngâm của bọn họ sẽ bình an lớn dần thành một gốc đại thụ vững chắc, cho các đội viên một chỗ dựa vững vàng nhất, an tâm nhất, dù cho có sóng gió bấp bêp, cũng vĩnh viễn sừng sững không ngã!

Đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Lưu Xuyên cùng Hạ Minh Đức.

Nhưng mà Lý Tưởng bên kia nghe lời cam đoan của Lưu Xuyên, lại cảm thấy trái tim mình như bị một đôi tay vô hình xiết lấy thật chặt, cậu còn nhớ lúc trước khi chiến đội Trường An lần lượt thua trận, các fan hâm mộ lo lắng Tần Dạ sẽ rời đi mới lên weibo hỏi thăm, Tần Dạ khi ấy tuyên bố với mọi người, rằng "Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đi."

—— Ở thời điểm Trường An gian nan nhất, Tần Dạ nhất quyết không rời bỏ Trường An.

—— Nhưng hiện giờ, Trường An cũng đã tan rồi, Tần Dạ còn có lý do gì ở lại nữa?

Đối với Tần Dạ mà nói, năm năm thời gian đủ để chiến đội Trường An biến thành máu thịt của anh, mà anh cũng đã quen cùng Trường An trải qua vinh quang cùng thất bại. Trường An giải tán, Tần Dạ cũng mất đi lý do ở lại Liên Minh tiếp tục phấn đấu giao tranh. Hơn nữa Tần Dạ cũng không còn trẻ nữa, rời đi Liên Minh là quyết định thích hợp nhất mà anh đã cân nhắc suy xét rất lâu.

Lý Tưởng kinh ngạc nhìn chằm chằm đĩa cơm trước mắt, hai hốc mắt dần dần ửng đỏ...

Người nọ... chẳng lẽ cứ như vậy mà rời đi thật sao?

Mình... còn chưa có cơ hội cùng anh ấy kề vai chiến đấu bên nhau nữa mà...

Suốt thời gian qua, cậu vẫn luôn cắn răng liều mình cố gắng, muốn mau chóng trở thành một đại sư xuất sắc nhất, để rồi có một ngày nào đó trong tương lai, cậu có tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ, ở những thời khắc mấu chốt nhất xá thân bảo vệ Tần Dạ, có thể ngồi ở dưới đài chờ đợi Tần Dạ rời sàn đấu tiến lên cho anh một cái ôm ấm áp, hay cổ vũ anh một câu ấm lòng...

Nhưng mà, những ý tưởng này còn chưa kịp thực hiện, Tần Dạ đã rời đi.

Ngày hôm qua cùng với thành viên của đội trưởng chiến thắng đối thủ, ngay khoảnh khắc cả đội giành suất thăng cấp Khu Hoa Nam, Lý Tưởng hưng phấn đến nỗi gửi tin nhắn báo cho Tần Dạ biết. Trở về suốt đêm hôm qua, cậu đều chìm đắm trong vui sướng vì thấy bản thân có tiến bộ, cũng ảo tưởng bản thân có thể đứng ưỡn ngực thẳng lưng trước mặt Tần Dạ, nói với anh: Tần Dạ, tôi thắng rồi, về sau tôi cũng sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp...

Nhưng hiện tại nhìn lại, tiến bộ của cậu vẫn còn chưa đủ!

Đối mặt với việc Tần Dạ nghỉ thi đấu, Lý Tưởng mới phát hiện mình có cỡ nào vô lực! Đừng nói tới chuyện sóng vai chiến đấu cùng Tần Dạ, ngay cả chuyện Tần Dạ đang ở đâu cậu cũng không biết nữa là!

Hóa ra, khoảng cách giữa cậu với Tần Dạ vẫn là kém xa như vậy... Chợt hiểu ra điều này khiến cho Lý Tưởng cảm thấy suy sụp, chán nản...

Lý Tưởng quay sang nhìn Lưu Xuyên, cổ họng khàn khàn lên tiếng "Có cách nào làm cho Tần Dạ ở lại không? Lưu Xuyên, ông nói đi, chúng ta phải làm sao để lưu lại Tần Dạ? Chỉ cần có thể lưu lại anh ấy, bảo tui làm gì cũng được!"

Lưu Xuyên trầm mặc một lúc, mới nói "Tính của Tần Dạ ra sao cậu cũng biết rồi đó, cậu ấy một khi đã quyết định rồi, muốn khuyên cậu ấy thay đổi chủ ý khó chẳng khác gì lên trời..."

Lý Tưởng buồn bã cúi đầu, cậu biết Tần Dạ trước giờ làm gì cũng dứt khoát rõ ràng, nếu đã quyết định rồi thì rất khó khiến Tần Dạ thay đổi, bởi vì như vậy không phù hợp với cá tính của Tần Dạ.

Chẳng lẽ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dạ rời đi sao?

Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, nói "Hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, cậu ta đang bên Sing, có lẽ di động gặp vấn đề gì cho nên chúng ta gọi không được. Đợi tới nghỉ đông rồi tính đi, nghỉ đông cậu ta chắc chắn sẽ trở về nước đón Tết, tới chừng đó chúng ta đi một chuyến tới Tây An tìm cậu ta nói chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK