Mục lục
Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm cùng đi tới sân khách Thượng Hải, khiêu đội tuyển thần bí nhất liên minh, Lạc Hoa Từ.

Phóng viên truyền thông cùng phần lớn người chơi game đều không hi vọng gì nhiều vào đội tuyển Long Ngâm, ngoài việc do Long Ngâm có quá nhiều người mới, quan trọng hơn là việc sân nhà của đội tuyển Lạc Hoa Từ đều là ác mộng của các đội mạnh trong liên minh từ trước tới nay. Dù các đội có thành tích tốt đến đâu trong vòng bảng, gặp phải Lạc Hoa Từ đều sẽ giống như bị nguyền rủa mà thua trận một cách kì lạ. Tỉ số đánh cược trên mạng của trận đấu này là 90% vote cho Lạc Hoa Từ và 10% vote cho Long Ngâm.

Nhưng dù người ngoài phỏng đoán bình phẩm thế nào, Lam Vị Nhiên vẫn trấn định tự nhiên, khi ra khỏi sân bay vẫn đeo headphone nghe nhạc như thường, giống như đang nhàn nhã tự tại tản bộ trong rừng.

Điều làm mọi người bất ngờ là đội tuyển Long Ngâm lại bị đoàn phóng viên vây quanh tại sân bay.

Khi mọi người tới sân bay, các phóng viên ôm cây đợi thỏ chạy tới khiến cả đội bị kẹt không di chuyển được, đặc biệt là đội phó Lam Vị Nhiên trở thành đối tượng được các phóng viên chăm sóc đặc biệt. Anh nhìn thấy một chiếc micro dí tới sát miệng mình, dường như chạm cả vào răng nanh của anh.

Có một phóng viên nữ kích động nói: “Tứ Lam, anh giải nghệ ba năm đột nhiên quay lại nhưng lại không về đội tuyển Lạc Hoa Từ nơi anh tự mình sáng lập ra, có tin đồn là vì giữa anh và đội trưởng hiện tại của Lạc Hoa Từ là Diệp Thần Hi có bất hòa, điều này có đúng không?”

Lam Vị Nhiên: “…”

Có người hỏi tiếp: “Là người sáng lập ra Lạc Hoa Từ, hôm nay lại trở thành đồng đội của Hải Nạp Bách Xuyên, người từng đánh cho Lạc Hoa Từ thua bốn lần liên tiếp, anh có nghĩ tới tâm tình các fan của Lạc Hoa Từ không? Liệu có phải giữa anh và Diệp đội tồn tại mâu thuẫn khó có thể giải quyết nên mới dẫn đến lựa chọn cực đoan này?”

Lam Vị Nhiên: “…”

– thế này là sao chứ hả?!

Tính tình Lam Vị Nhiên rất tốt, chẳng bao giờ để bụng cái gì, nhưng hôm nay bị các phóng viên chặn đường tại sân bay đưa cho anh một câu hỏi sắc bén khiến anh không vui nổi. Sao có thể nghĩ ra thứ lý do kỳ quái như “Thầy trò bất hòa nên sư phụ không về Lạc Hoa Từ” chứ? Lam Vị Nhiên thực sự không biết nói gì với sức tưởng tượng của phóng viên, nhịn không được nhíu mày nói: “Tin đồn thật sự quá vớ vẩn, quan hệ của tôi và Diệp Thần Hi rất tốt, mọi người đừng phỏng đoán lung tung nữa.”

Lưu Xuyên cũng chủ động đứng ra giải vây cho Lam Vị Nhiên: “Ngày mai còn phải thi đấu, chúng tôi ai cũng cần nghỉ ngơi, có vấn đề gì xin hãy để dành phỏng vấn sau khi thi đấu.”

Hai người ăn ý ngăn sự vây hãm của phóng viên, cùng với quản lý Giang Tuyết đưa cả đội mau chóng lên xe.

Sau khi vào xe, Lưu Xuyên mới nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn về phía Lam Vị Nhiên nói: “Phóng viên đưa vấn đề toàn mùi thuốc súng như vậy rõ ràng là nhắm vào cậu, khả năng tưởng tượng của bọn họ phong phú như thế, cậu không về Lạc Hoa Từ hẳn là khiến bọn họ nghĩ ra một đống lý do, việc cậu và Diệp Thần Hi mâu thuẫn là luận điểm hợp ý nhất.”

Lam Vị Nhiên nhún vai: “Chẳng sao, muốn nói sao thì nói. Quan hệ của tôi và Diệp Thần Hi không thể vì mấy câu nói vớ vẩn của bọn họ mà bị ảnh hưởng được.”

Lưu Xuyên nhịn không được giơ ngón cái: “Tứ Lam của chúng ta thật khí phách.”

Lam Vị Nhiên mỉm cười: “Đương nhiên.”

Trước đây khi Lưu Xuyên giao thủ với Hoa Hạ, hắn từng bị fan Hoa Hạ mắng nhiếc một tuần, thị phi chưa lắng xuống thì Long Ngâm đã phải đấu với một đội mạnh khác – Lạc Hoa Từ.

Lam Vị Nhiên là người sáng lập ra Lạc Hoa Từ, lại quay về làm đồng đội với kẻ thủ lớn nhất của Lạc Hoa Từ, fan không chấp nhận được cũng là chuyện thường. Anh rời đi đã lâu, rất nhiều tuyển thủ mới và những người ủng hộ Lạc Hoa Từ đều chỉ biết mỗi đội trưởng Diệp Thần Hi, người quen biết với đội trưởng cũ Lam Vị Nhiên không nhiều, đương nhiên mắng mỏ sẽ không lưu tình.

Khác với Lưu Xuyên có nhiều fan ủng hộ, áp lực của Lam Vị Nhiên lớn hơn rất nhiều.

Nhưng Lam Vị Nhiên chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, biểu tình trên mặt anh vẫn nhẹ nhàng, dường như chẳng thèm để ý đến mọi sự xung quanh.

Năm ấy khi thua dưới tay Hoa Hạ bốn mùa giải liên tục, anh bị chất vấn còn nhiều hơn bây giờ, có nhiều người nói “Căn bản Tứ Lam không thích hợp làm đội trưởng của Lạc Hoa Từ” “Thua liên tục như thế chẳng thà từ chức nhường ghế cho người khác” “Lần này chắc chắn sẽ lại thua” “Lam Lam Lam Lam hẳn là gọi lái đi của Thua Thua Thua Thua” …

Khả năng mỉa mai của cư dân mạng chưa bao giờ nương tay, ngày nào cũng phải nhìn thấy những bình luận này, trong lòng Lam Vị Nhiên khi ấy còn chưa tròn 20 giống như có đá đè nặng, ép cho anh không thở nổi.

Khi đó cha anh còn bệnh nặng nằm viện, vòng loại Lạc Hoa Từ lại bị phân tới cùng bảng với Hoa Hạ, áp lực tâm lý của anh rất lớn. Vì vậy khi lần thứ tư thua dưới tay Hoa Hạ, rốt cuộc anh cũng không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, tuyệt vọng quyết định rời đi.

Hôm nay, nếu anh đã quyết định quay về, cũng đã sớm đoán trước việc bị fan của Lạc Hoa Từ ghét bỏ, áp lực này anh tin tưởng mình có thể chịu đựng được.

Hồi sinh từ cõi Niết Bàn, Lam Vị Nhiên trở lại sẽ càng thành thục hơn so với năm đó, cũng sẽ càng có dũng khí hơn.

***

Đêm xuống, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm đều ở trong khách sạn được Giang Tuyết đặt trước, ăn tối đơn giản xong liền trực tiếp tập hợp trong phòng đội trưởng.

Trước đây khi ra ngoài thi đấu Lưu Xuyên vẫn luôn ở cùng phòng với Ngô Trạch Văn, nhưng lần này hắn cố ý nhờ Giang Tuyết sắp xếp cho mình cùng phòng với Tứ Lam để tiện trao đổi chiến thuật.

Vòng thứ 15 của vòng bảng có tổng cộng chín trận đấu tiến hành trong cùng một ngày. Trong đó, trận của Long Ngâm và Lạc Hoa Từ diễn ra vào tám giờ sáng hôm nay, thi đấu sáng sớm càng cần phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Lưu Xuyên gọi mọi người tới chỉ đạo những điều cần chú ý lần cuối cùng, sau đó yêu cầu mọi người trở về nghỉ sớm.

Sau khi mọi người đều rời đi, Lam Vị Nhiên xoay người vào phòng tắm, Lưu Xuyên nhàm chán bèn mở notebook lên mạng.

Vòng bảng của mùa giải thứ 13 đã đi được gần một nửa, bốn đội có số điểm cao nhất trong bảng tổng sắp hiện tại trên trang chủ lần lượt là Đồng Tước, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Tuyết Lang. Đội tuyển Long Ngâm xếp thứ năm, theo sát là Thịnh Đường, Hoa Hạ, Thương Lan, Phong Hỏa, Quốc Sắc. Điểm số chênh lệch của các đội tuyển này đều chỉ trong khoảng năm điểm, sau mỗi trận đấu thứ hạng sẽ thay đổi rất mạnh mẽ.

Ngoài ra, liên minh còn trích dẫn tỉ số thắng thua lôi đài và đoàn chiến tại sân nhà sân khách của các đội tuyển, đội tuyển Lạc Hoa Từ có tỉ lệ thắng tại sân nhà lên tới 100%, nói cách khác, cho tới hiện tại, lời nguyền “Đội mạnh ắt sẽ chết” tại sân nhà Thượng Hải của Lạc Hoa Từ vẫn chưa bị phá giải bởi bất cứ đội tuyển nào.

Lưu Xuyên đang nghiên cứu số liệu phân tích của các đội, điện thoại Lam Vị Nhiên bên giường bỗng vang lên. Tên lười này ngay đến chuông điện thoại cũng lười cài, để luôn tiếng chuông “Đinh linh linh” mặc định, nghe chẳng khác gì tiếng máy bàn.

Lưu Xuyên quay đầu cầm điện thoại lên thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại vậy mà lại là hai chữ “Tiểu Diệp”.

Lưu Xuyên cầm điện thoại đi tới cửa phòng tắm gõ cửa hỏi: “Đồ đệ Diệp Thần Hi của cậu gọi điện, có bắt máy không?”

Lam Vị Nhiên đang tắm, nghe vậy liền tắt nước nói: “Cậu tiếp đi, nói với cậu ta tôi đang tắm, tí nữa tôi gọi lại cho.”

“Được rồi.” Lưu Xuyên xoay người bắt máy, hạ giọng bắt chước ngữ khí của Lam Vị Nhiên: “Ây, Tiểu Diệp, tìm tôi có việc à?”

“…” Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới truyền đến giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Xuyên đội phải không?”

Lưu Xuyên cười nói: “Nhận ra rồi à? Xem ra tôi diễn chưa đạt rồi.”

“Là vì giọng nói của anh ấy rất khó bắt chước.” Diệp Thần Hi mỉm cười hỏi: “Sư phụ tôi đâu?”

Lưu Xuyên nói: “Đang tắm, cậu muốn nghe ngóng tin tức gì thì hỏi luôn tôi cũng được nè.”

Diệp Thần Hi nói: “Vậy sao? Thế Xuyên đội nói tôi nghe ngày mai anh an bài chiến thuật thế nào?”

Lưu Xuyên bắt đầu không thèm khách sáo trợn mắt nói dối: “Ngày mai đội hình đoàn chiến của chúng tôi vẫn như cũ, tôi và Trạch Văn đánh dmg, Giang Thiếu Khuynh phụ trợ, ra sân lôi đài cũng không thay đổi. Diệp đội chọn bản đồ gì thế?”

Diệp Thần Hi nói: “Chúng tôi chọn Mê Vụ sâm lâm.”

Lưu Xuyên hỏi: “Thật hay giả?”

Diệp Thần Hi hỏi lại: “Thế Xuyên đội đoán là thật hay giả?”

Lưu Xuyên cười nói: “Chắc chắn là giả, ý xấu nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.”

Diệp Thần Hi cười nói: “Đồng ý.”

Hai vị đội trưởng đang nói chuyện bậy bạ trong điện thoại, phòng tắm vang lên tiếng mở cửa, Lam Vị Nhiên tắm rửa xong đi ra, mặc một bộ áo choàng tắm, một tay lau tóc một tay cầm lấy điện thoại từ Lưu Xuyên: “Tiểu Diệp, cậu tìm tôi có việc à?”

Nghe thấy thanh âm lười biếng mà khiêu gợi thuộc về Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi nhịn không được mỉm cười, ôn nhu nói: “Tắm xong rồi à?”

Lam Vị Nhiên nói: “Ừ. Vừa rồi Lưu Xuyên nhạt nhẽo bắt chước giọng tôi, cậu đừng quan tâm, có chuyện gì cứ nói đi.”

Diệp Thần Hi nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn tán gẫu với anh một chút, chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp.”

Lam Vị Nhiên nghi hoặc nói: “Cũng không lâu lắm, chẳng phải hôm khai mạc vừa gặp sao?”

Diệp Thần Hi: “…”

Lễ khai mạc đã qua hơn một tháng, Lam Vị Nhiên không coi là lâu, nhưng đối với Diệp Thần Hi thì lại như đã xa lắm rồi – bởi vì hắn luôn nhung nhớ người này, vì vậy khi tách ra ngày dường như cũng dài hơn. Diệp Thần Hi chưa từng nói với bất cứ ai, từ khi nhìn thấy sắp xếp các trận đấu, hắn vẫn luôn mong chờ đến trận này, mong chờ có thể lại được gặp Lam Vị Nhiên.

Nghĩ đến ngày mai có thể gặp anh, ánh mắt Diệp Thần Hi cũng dịu đi, ôn nhu hỏi: “Hôm nay bị phóng viên bao vây ở sân bay phải không?”

Lam Vị Nhiên gật đầu: “Ừ, sao cậu biết?”

“Đoán.” Diệp Thần Hi nói: “Gần đây có mấy tin đồn, nói anh quay về lại thành đồng đội với Xuyên đội mà không về Lạc Hoa Từ là vì giữa chúng ta có mâu thuẫn khó giải quyết, anh có biết không?”

Lam Vị Nhiên nói: “Có nghe rồi, hôm nay phóng viên cũng không khách khí hỏi thẳng tôi.”

Diệp Thần Hi nói: “Sư phụ yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng chuyện của anh với mọi người, mấy lời đồn ấy đừng để ý.”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Tôi làm đội trưởng nhiều năm như thế cũng đã thành tinh rồi. Việc bị phóng viên tróc nã như thế tôi cũng chẳng để trong lòng, lại còn cần đồ đệ đến an ủi sao?”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Anh không để trong lòng là tốt rồi.”

Trầm mặc một lát, Diệp Thần Hi nói tiếp: “À đúng rồi sư phụ, ngày mai Thượng Hải có mưa to, giờ cao điểm buổi sáng chắc chắn sẽ tắc đường, mọi người tốt nhất nên xuất phát sớm hơn 30 phút, đến muộn sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.”

Lam Vị Nhiên quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Ngày mai có mưa à?”

Lưu Xuyên nói: “Ừ, Giang Tuyết xem dự báo thời tiết nói sáng mai có mưa to, chúng ta sẽ xuất phát từ bảy giờ.”

Lam Vị Nhiên gật đầu, quay lại điện thoại nói: “Tiểu Diệp, sáng mai bảy giờ bọn tôi bắt đầu đi, chắc là tới kịp chứ?”

“Kịp.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, anh ngủ sớm một chút đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ ngon.”

Lam Vị Nhiên nói: “Ngủ ngon.”

Đợi Lam Vị Nhiên cúp máy, Lưu Xuyên mới tủm tỉm cười lại gần nói: “Thực sự muốn ghi âm lại đoạn nói chuyện này tung lên mạng, gì mà Lam Vị Nhiên và Diệp Thần Hi có mâu thuẫn bất hòa, phóng viên mà nghe được hai người trước trận đấu còn quan tâm nhau thế này, nói nói cười cười chắc chắn sẽ có cảm giác tự vả đau đớn.”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Hẳn là thế. Cậu ấy là đồ đệ của tôi, làm sao có chuyện giữa chúng tôi có xích mích chứ, hướng suy nghĩ tưởng tượng của phóng viên cũng sai quá là sai.”

Lưu Xuyên nói sang chuyện khác: “Này, ngày mai đấu với Lạc Hoa Từ, tôi vẫn chưa yên tâm chuyện cậu phối hợp với Trạch Văn.”

Lam Vị Nhiên nghi hoặc: “Cậu không yên tâm về tôi?”

Lưu Xuyên lắc đầu: “Không, tôi không yên tâm Trạch Văn. Trước giờ cậu ấy quen phối hợp với tôi, đột nhiên đổi cộng sự chắc chắn cậu ấy sẽ không theo kịp tiết tấu của cậu. Ba ngày nay tôi xem hai người huấn luyện, cậu ấy phối hợp với cậu vẫn hơi cố sức, khi thi đấu không chừng sẽ có vấn đề, cho nên…”

Lam Vị Nhiên nói: “Tôi hiểu, cậu muốn tôi chăm sóc cậu ta nhiều một chút chứ gì?”

Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, năng lực thích ứng của cậu cao hơn Trạch Văn, nếu cậu ấy không theo kịp cậu, cậu cố gắng phối hợp với cậu ấy một chút. Dù sao Trạch Văn cũng là người mới, không giống cậu đã thành tinh, cậu chú ý cậu ấy một chút.”

Lam Vị Nhiên khoát tay: “Yên tâm, điểm này cậu không nói tôi cũng tự biết. Phía Trạch Văn tôi sẽ chú ý, ngày mai khi thi đấu tiết tấu chỉnh thể tôi sẽ dẫn dắt, nếu cậu ấy không theo kịp tôi sẽ điều chỉnh cho cậu ấy dung nhập.”

Lưu Xuyên cười nói: “Được, vậy tôi sẽ không dài dòng nữa, hi vọng trận này cậu chỉ huy có thể thắng lợi vinh quang!”

Hai người lại mở video ra nghiên cứu cẩn thận lần nữa, đội hình dự thi của Long Ngâm đã quyết định xong, xem lại video chỉ là để dự đoán đội hình ra trận của Lạc Hoa Từ. Mọi người đều biết đoàn chiến của Lạc Hoa Từ rất mạnh, nhưng lôi đài cũng không hề yếu. Nguyên nhân là do Diệp Thần Hi thường xuyên ra sân đánh cuối, trình độ đấu đơn của Diệp đội cũng có thể coi như đại thần hạng nhất trong liên minh. Ngoài ra Lạc Hoa Từ còn có Lê Quân, Hồ Bân, Tưởng Tiểu Thiên là cao thủ Tiêu Dao. Đội tuyển này lấy tuyển thủ Tiêu Dao làm tâm, đương nhiên sẽ nghiên cứu thấu triệt các loại đấu pháp của Tiêu Dao.

Tối nay Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên vẫn thảo luận đến tận 12 giờ mới ngủ. Sáng hôm sau quả nhiên mưa to như Diệp Thần Hi nói, giờ cao điểm tắc đường rất lâu, may mà mọi người xuất phát sớm, cuối cùng đi tới sân thi đấu vừa kịp giờ.

Sân nhà của đội tuyển Lạc Hoa Từ, người tới xem thi đấu có 90% là fan của họ. Ai cũng mặc áo đồng phục màu tím của Lạc Hoa Từ, nhìn vũ đài từ trên xuống giống như một mảnh biển màu tím đồ sộ.

Trước đây khi Lam Vị Nhiên còn làm đội trưởng Lạc Hoa Từ cũng đã quen với biển người màu tím tại sân nhà Thượng Hải, mỗi lần thi đấu nghe thấy tiếng “Lạc Hoa Từ cố lên” đều có cảm giác ngập tràn động lực. Hôm nay nghe thấy âm thanh cổ vũ, nhìn biển người màu tím quen thuộc ấy, anh hoảng hốt hồi tưởng lại những tháng năm cùng anh em vượt mọi chông gai ngày trước.

Đáng tiếc, hôm nay anh đã là đội phó của Long Ngâm, đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng đã sớm thay da đổi thịt. Đội viên cũ đều đã giải nghệ, ngoài Diệp Thần Hi, anh không quen với bất cứ thành viên mới nào.

Lưu Xuyên nhận ra cảm xúc của Lam Vị Nhiên thay đổi, liền đặt tay lên vai anh vỗ vỗ.

Lam Vị Nhiên quay đầu, thấy ánh mắt cổ vũ của Lưu Xuyên, không khỏi cười nói: “Không sao, tôi tự điều chỉnh được.”

Lưu Xuyên gật đầu, cười nhẹ với anh.

Bọn họ cổ vũ nhau, tin tưởng nhau, dù cho có từng là đối thủ thề chết không đội trời chung, hiện tại bọn họ lại là chiến hữu ăn ý nhất.

Trước khi bắt đầu thi đấu, chín tuyển thủ của mỗi đội cùng đứng trên sân khấu phỏng vấn ngắn.

MC hướng micro về phía Diệp Thần Hi hỏi: “Diệp đội, hôm nay sân nhà nghênh chiến Long Ngâm, giao thủ với sư phụ của mình, anh có tự tin không?”

“Đương nhiên là có.” Diệp Thần Hi quay đầu nhìn về phía Lam Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Tôi sẽ chứng minh cho sư phụ thấy, năm đó anh ấy đã thu đúng đồ đệ!”

Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người hét “Diệp đội cố lên” cơ hồ banh nóc nhà, có thể thấy Diệp Thần Hi tại Thượng Hải được yêu mến thế nào.

Đợi sau khi tiếng hò hét vỗ tay dừng lại, MC mới hướng micro về phía Lam Vị Nhiên nói: “Tứ Lam, thân là sư phụ anh nghĩ thế nào? Đánh với đệ tử chân truyền của mình, anh cảm giác phần thắng của đồ đệ hay của mình nhiều hơn?”

Lam Vị Nhiên nói: “Diệp Thần Hi rất ưu tú, nhưng tôi chưa bao giờ tin vào mấy lời nguyền kiểu này, trận đấu này tôi cũng rất tự tin.”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Sư phụ cố lên.”

Lam Vị Nhiên quay đầu nói: “Cậu cũng vậy.”

Hai thầy trò nói chuyện với nhau, Diệp Thần Hi vẫn tác phong nhanh nhẹn mỉm cười như trước, Lam Vị Nhiên cũng rất thản nhiên, phỏng vấn trước trận đấu chẳng những không hề có mùi thuốc súng, ánh mắt hai người giao nhau lại tạo ra loại không khí “ngầm cổ vũ nhau” giữa thầy và trò.

Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, tuyển thủ hai bên tiến vào phòng cách âm điều chỉnh thiết bị.

Bình luận viên trận này vẫn là Trương Thư Bình và người bạn nối khố Tô Đồng.

Tô Đồng nhanh miệng, chủ động phá vỡ không khí trầm mặc: “Thư Bình, trận đấu sắp bắt đầu rồi, như bình thường thì bình luận viên phải dự đoán tỉ số, theo anh kết quả trận này sẽ là bao nhiêu?”

Trương Thư Bình sờ mũi nói: “Khụ, tôi chưa từng dự đoán đúng điểm số của Long Ngâm. Đội tuyển Long Ngâm có lẽ sẽ tạo nên bất ngờ, chắc chắn sẽ tạo ra tỉ số ngoài dự đoán. Tôi không muốn đoán mò, cùng chờ xem trận đấu thế nào.”

Tô Đồng nói: “Vậy theo anh đội tuyển Long Ngâm sẽ phái tuyển thủ nào lên lôi đài?”

Trương Thư BÌnh nói: “Cái này rất dễ đoán, đội tuyển Long Ngâm chắc chắn sẽ cho ba tuyển thủ Ngô Trạch Văn, Lâm Đồng, Từ Sách lên lôi đài. Về phần Lạc Hoa Từ… tôi không đoán được Diệp đội sẽ sắp xếp thế nào, nhưng khả năng cao là Diệp Thần Hi sẽ đánh cuối.”

Tô Đồng mỉm cười nói: “Chưa biết được, lần nào Diệp đội cũng làm đại tướng đánh lôi đài. Liệu hôm nay an bài thế nào chúng ta đều rất tò mò!”

Vừa dứt lời, màn hình lớn hiện ra thông tin tuyển thủ hai bên. Người đầu tiên lên sân của Long Ngâm quả nhiên là Ngô Trạch Văn, còn người ra sân phía đội tuyển Lạc Hoa Từ lại không ai ngờ đến – Diệp Thần Hi.
Hết chương 282.

“Quan hệ của tôi và Diệp Thần Hi không thể vì mấy câu nói vớ vẩn của bọn họ mà bị ảnh hưởng được.

Quan hệ của tôi và Diệp Thần Hi không thể vì mấy câu nói vớ vẩn của bọn họ mà bị ảnh hưởng được.

Quan hệ của tôi và Diệp Thần Hi không thể vì mấy câu nói vớ vẩn của bọn họ mà bị ảnh hưởng được.”

Lam thần à có hơi lộ liễu quá rồi không? ┐(´∇`)┌

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK