Mục lục
Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rung động

Mùa giải thứ hai Lạc Hoa Từ cũng không giành được cúp.

Lúc đó Hoa Hạ đang trong thời kỳ đỉnh cao, đội trưởng Lưu Xuyên, đội phó Trương Thư Bình, còn có những cao thủ đứng đầu khu Điện tín Một, những đại thần về sau này như Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong cũng chỉ có thể ngồi ghế dự bị. Tương tự, Trường An cũng đang trong giai đoạn cường thịnh, tổ hợp của Lâm Lập Minh và Tần Dạ dường như có thể đấu ngang với tổ hợp Xuyên, Bình. Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân ở Thất Tinh Thảo cũng đi theo đội hình bùng nổ dps. Truyền tống trận của Lạc Hoa Từ gặp những đối thủ mang phong cách mạnh mẽ này nhìn có vẻ quá mức yếu đuối, một khi khống chế thất bại chắc chắn sẽ dễ dàng sụp đổ.

Mùa giải thứ hai kết thúc, Hoa Hạ được quán quân, Lưu Xuyên cũng đạt thành tựu Mãn quán, Trường An lấy giải nhì, Thất Tinh Thảo hạng ba, Lạc Hoa Từ hạng bốn không có cúp, điều này khiến cho toàn bộ đội ngũ cực kỳ suy sụp.

Cũng may đội phó Hồ Lượng tính cách hào sảng, đội trưởng Lam Vị Nhiên cũng cực kỳ lạc quan, mọi người tụ lại mở cuộc họp, tổng kết ưu khuyết điểm của cả mùa giải, Lam Vị Nhiên cho mọi người một tháng nghỉ dài để đội viên trở về điều chỉnh tâm lý cho thật tốt.

Ngày đó khi tất cả mọi người rời đi, Diệp Thần Hi vẫn ở lại ký túc xá, lập một cái clone để vào game chơi.

Lam Vị Nhiên thấy tiểu đồ đệ không đi, nhịn không được hỏi: “Tiểu Diệp không về nhà sao?”

Diệp Thần Hi cúi đầu nói: “Vâng, tôi không muốn về.”

Lam Vị Nhiên thấy hình như tâm tình hắn không tốt, liền đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Nói sư phụ nghe coi.”

Diệp Thần Hi cúi đầu không nói lời nào.

Lam Vị Nhiên cười vỗ vai hắn: “Không sao, tôi có xem sơ yếu lý lịch của cậu, cậu không phải người Thượng Hải đúng không? Nhà cậu ở đâu? Tuổi còn nhỏ vậy đã đi đấu game thế này thì cha mẹ cậu đã đồng ý chưa?”

Thực ra Lam Vị Nhiên cũng không hay để ý bối cảnh gia đình của các đội viên, nhưng thân là đội trưởng, biết rõ chi tiết từng thành viên cũng là trách nhiệm của anh, vạn nhất trong nhà ai có khó khăn thì anh có thể giúp một tay. Thường ngày Diệp Thần Hi rất kiệm lời, tình cách quái gở lãnh đạm, Lam Vị Nhiên sợ tổn thương đến lòng tự trọng của hắn nên vẫn lấn cấn chưa dám hỏi.

Các đội viên đã về nhà, nhìn đệ tử một mình ở lại rất đáng thương, vì thế Lam Vị Nhiên nhịn không được mới mở lời hỏi.

Diệp Thần Hi trầm mặc một lát mới nói: “Nhà tôi vốn ở Hàng Châu, sau khi cha mẹ ly hôn thì tôi theo cha tới Vũ Hán.”

Lam Vị Nhiên: “…”

Lại còn có bối cảnh gia đình cẩu huyết, đừng nói là bị mẹ kế ngược đãi nên mới quái gở như vậy nhé?

Đang nghĩ xem an ủi hắn thế nào, Diệp Thần Hi lại nói: “Mẹ kế đối xử rất tốt với tôi, tôi còn một em trai cùng cha khác mẹ nữa, tôi không về là vì cả nhà họ đang ra nước ngoài du lịch, về cũng chỉ có một mình, chẳng có gì thú vị.”

“Ồ… Hóa ra là vậy.” Lam Vị Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua thì điều kiện gia đình Diệp Thần Hi khá tốt, bình thường cũng không thấy hắn tiết kiệm chi phí sinh hoạt, không thể có tình tiết bị mẹ kế ngược đãi như anh tưởng tượng.

Diệp Thần Hi nói: “Mẹ tôi bảo qua chỗ bà ấy, nhưng tôi không muốn đi, tôi nói cần ở lại đội luyện tập, sư phụ nói dối giúp tôi được không?”

Lam Vị Nhiên nói: “Không thành vấn đề.”

Lúc này Diệp Thần Hi mới gọi điện thoại, sau khi kết nối xong liền nghiêm túc nói: “Mẹ… Đúng là con có kỳ nghỉ, nhưng đội tuyển muốn tổ chức huấn luyện, hiện tại bận bịu nhiều việc nên không về được… Vâng, đội trưởng đang đứng bên cạnh con, mẹ nói chuyện với anh ấy đi.”

Diệp Thần Hi đưa điện thoại cho Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đứng đắn nói: “Chào dì, cháu là đội trưởng của Lạc Hoa Từ.”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói phụ nữ ôn hòa: “Cậu chính là đội trưởng Lam sao? Vẫn hay nghe Thần Hi nhắc tới cậu, bảo cậu thu nó làm đồ đệ đúng không?”

Lam Vị Nhiên nói: “Đúng vậy ạ, Tiểu Diệp rất có năng khiếu.”

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Nó ở đội có ổn không? Có gây phiền hà gì cho cậu không?”

“Dạ không, cậu ấy rất hòa đồng với mọi người.”

“Tôi bảo nó được nghỉ thì qua bên này ở, hình như nó không muốn hay sao ấy?”

Lam Vị Nhiên liếc nhìn Diệp Thần Hi, người phía sau đang nháy mắt với anh, Lam Vị Nhiên liền cười nói: “Cũng tại kỳ nghỉ thi đấu lần này đội tuyển muốn tổ chức một khóa huấn luyện bí mật cho đội viên nên tạm thời cậu ấy chưa thể về được, thực ra cậu ấy cũng rất muốn về nhà, nhưng không có cách nào cả, đội tuyển không cho bọn cháu nghỉ.”

Lam Vị Nhiên thản nhiên nói dối, Diệp Thần Hi ở bên cạnh giơ ngón cái like cho sư phụ.

Mẹ Diệp ở đầu dây bên kia liền nói: “Nếu là chuyện ở đội tuyển thì thôi vậy, nó còn nhỏ tuổi, mong cậu giúp đỡ nó nhiều một chút.”

Lam Vị Nhiên nói: “Dì yên tâm ạ.”

Sau khi cúp máy, thấy Diệp Thần Hi đang nhìn mình, Lam Vị Nhiên nhịn không được vươn tay xoa đầu hắn nói: “Lừa mẹ cậu như vậy có ổn không?”

Diệp Thần Hi banh miệng nói: “Không sao, tôi vốn không muốn đến chỗ mẹ, em gái tôi dính người lắm, chịu không nổi.”

Lam Vị Nhiên hỏi: “Em gái cùng mẹ khác cha à?”

Diệp Thần Hi nói: “Vâng, mới bảy tuổi, còn nghịch hơn con trai.”

Lam Vị Nhiên nhịn không được cười nói: “Cậu có nhiều anh em thật ha.”

Thực ra Diệp Thần Hi không muốn về nhà cũng là điều dễ hiểu, tuy rằng cha mẹ đều rất yêu thương hắn, nhưng dù sao sau khi tách ra họ đều có gia đình mới, dù hắn ở với cha hay với mẹ thì cũng không ổn, chưa kể cả hai nhà đều đã có thành viên mới, Diệp Thần Hi ở đó bỗng trở nên có chút xấu hổ.

Lam Vị Nhiên là con một, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, nhất là người cha khi biết anh đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp còn ngày ngày chơi game với anh, tuy anh không đồng cảm được với Diệp Thần Hi, nhưng cũng hiểu được sự cô độc sâu trong lòng của người thiếu niên 16 tuổi này.

Một mình xa xứ tới Thượng Hải, thực ra Diệp Thần Hi đã rất dũng cảm.

Lam Vị Nhiên thầm thở dài, nói: “Một mình cậu ở lại đội cũng không ổn, kỳ nghỉ này có kế hoạch gì chưa?”

Diệp Thần Hi nói: “Tôi tính chơi loanh quanh ở Thượng Hải một tháng, tại chưa có dịp thăm thú thành phố này.”

Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Dù sao tôi cũng rảnh, để tôi đưa cậu đi chơi.”

Diệp Thần Hi sáng cả hai mắt, mỉm cười nói: “Cảm ơn sư phụ.”

***

Kỳ nghỉ lần đó, Lam Vị Nhiên đưa tiểu đồ đệ chơi khắp Thượng Hải.

Tuy Diệp Thần Hi tỏ vẻ bình tĩnh ngoài mặt, nhưng dù gì cũng là một đứa con trai mới 16 tuổi, nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ hay ho, mắt sẽ không nhịn được lộ ra hưng phấn. Chi tiêu ở Thượng Hải rất đắt đỏ, Lam Vị Nhiên dẫn hắn đi ăn chơi cả ngày tiêu rất nhiều tiền, mỗi lần ăn xong khi tính tiền Lam Vị Nhiên đều chủ động quẹt thẻ, Diệp Thần Hi thấy ngại liền rút ví ra nói: “Sư phụ, lần này để tôi trả…”

Lam Vị Nhiên đẩy hắn trở lại: “Cậu trả cái gì? Giờ cậu chỉ là người mới, lương có bao nhiêu đâu, để tôi.”

Dù trong nhà Diệp Thần Hi rất giàu, riêng tiền tiêu vặt cha mẹ cho hắn một tháng cũng tiêu không hết, nhưng trong mắt Lam Vị Nhiên đồ đệ này vẫn chỉ là đứa trẻ, anh là sư phụ sao có thể để đồ đệ trả tiền?

Ăn uống chơi bời cả một ngày với Lam Vị Nhiên, trong lòng Diệp Thần Hi cũng rất áy náy, định mua quà cho sư phụ nhưng lại không biết mua gì cho thích hợp, nghĩ đi nghĩ lại, hắn tính mua cho anh một bộ bao bàn phím và chuột, ai dè Lam Vị Nhiên lại đọc vị hắn, cười nói: “Đừng tặng quà cho tôi, tôi có thiếu gì đâu, về sau cậu có tiền thì mời lại bữa cơm là được. Hiện tại cậu còn nhỏ tuổi, cất tiền cho bản thân đi, tương lai nhất định sẽ cần dùng đến.”

Trong lòng Diệp Thần Hi có chút cảm động, thật sự chuyện gì Lam Vị Nhiên cũng nghĩ cho hắn, hắn phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được một sư phụ tốt đến như vậy?

***

Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc, các đội viên Lạc Hoa Từ cũng lần lượt trở lại câu lạc bộ, đội tuyển cũng trở nên náo nhiệt hơn, nhưng tâm lý Diệp Thần Hi lại có chút thấp thỏm, hắn rất nhớ nhung thời gian ở riêng với sư phụ, chỉ một tháng ngắn ngủi, mỗi ngày ở bên người kia, đội tuyển, thi đấu gì cũng bị quẳng ra sau đầu. Những ngày nghỉ trôi qua đơn giản lại vui vẻ, hắn thậm chí hi vọng ngày nghỉ sẽ không bao giờ kết thúc.

Sau khi mùa giải thứ ba bắt đầu, Lam Vị Nhiên lại dồn toàn bộ tâm sức vào đội tuyển. Những thành viên chính thức nhanh chóng triển khai huấn luyện theo yêu cầu của Lam Vị Nhiên, đội trưởng của trại huấn luyện Lạc Hoa Từ mùa giải này được lên làm đội viên chính thức, Lam Vị Nhiên liền giao chức đội trưởng trại huấn luyện cho Diệp Thần Hi.

Trong khi sư phụ ở ngoài thi đấu, Diệp Thần Hi tẫn trách dẫn dắt những thiếu niên cùng nhau luyện tập, hàng ngày nghiêm túc tuân theo kế hoạch huấn luyện, hoàn thành nhiệm vụ luyện tập nhàm chán.

Những ngày bận rộn qua đi rất nhanh, đảo mắt đã hết một tháng, số lần Diệp Thần Hi gặp sư phụ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lam Vị Nhiên gấp rút mang đội đi thi đấu, cũng chẳng có nhiều thời gian quản đồ đệ, đến khi anh đưa những thành viên nòng cốt của Lạc Hoa Từ trở về sau khi thi đấu mới nghe người ta nói Diệp Thần Hi sinh bệnh.

Lam Vị Nhiên lập tức tới ký túc xá tìm hắn.

Nghe nói hôm qua khi hắn đi ra ngoài mua card màn hình loại mới nhất cho mọi người quên mang ô, cuối cùng gặp mưa to, trở về liền mắc cảm mạo. Khi Lam Vị Nhiên tới ký túc xá thì hắn đắp chăn nằm trên giường, gắt gao cau mày, rõ ràng là đang khó chịu.

Lam Vị Nhiên đi tới bên giường ngồi xuống, đặt tay lên trán hắn, quả nhiên rất nóng.

Diệp Thần Hi cũng vì cái đụng chạm này mà mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy người quen thuộc kia, Diệp Thần Hi sửng sốt nói: “Sư phụ? Sao anh lại đến đây…”

Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, Lam Vị Nhiên vội đỡ lấy hắn, ôn nhu hỏi: “Khó chịu lắm à?”

Diệp Thần Hi nói: “Không sao, chỉ cảm mạo mà thôi, cũng không nặng lắm.”

Giọng hắn khản đặc nghe không rõ, khi nói chuyện giống như cổ họng đã bốc hơi.

“Còn mạnh miệng như vậy.” Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ nhìn thiếu niên quật cường này, “Nóng đến như thế rồi, uống thuốc hạ sốt chưa?”

Diệp Thần Hi gục đầu xuống nói: “Chưa.”

Bị sư phụ ôm cả nửa người vào trong ngực, cảm nhận hương vị thanh sảng trên người Lam Vị Nhiên, nghe giọng nói ôn nhu của anh bên tai, Diệp Thần Hi cảm giác toàn thân nóng lên, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thấy hắn không nói lời nào, Lam Vị Nhiên có chút mềm lòng, người này vẫn chỉ là một đứa trẻ, bị bệnh lại chẳng ai quan tâm, không chăm sóc bản thân cho tốt, khi bệnh trở nặng thì phải làm sao?

Lam Vị Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói: “Cậu nằm trước đi, tôi lấy thuốc cho cậu.”

Lam Vị Nhiên xoay người đi tìm quản lý lấy thuốc, rót một cốc nước ấm, kiên nhẫn ép hắn uống thuốc, sau đó đỡ hắn nằm xuống, mỉm cười nói: “Gần đây tôi rất bận nên không chú ý cậu được, nghe nói ngày nào cậu cũng khổ sở phụ trách người mới ở trại huấn luyện… cậu vất vả rồi.”

Diệp Thần Hi nói: “Không sao, sư phụ còn vất vả hơn tôi.”

Lam Vị Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nói: “Đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa, uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Diệp Thần Hi gật đầu: “Vâng.”

Hắn không ngủ được, trong đầu hắn đều là bóng hình của Lam Vị Nhiên, người con trai trước mặt có đôi mắt cười, đôi môi nhạt màu phát ra thanh âm dễ nghe, răng nanh trắng nõn khi ẩn khi hiện… Bởi vì khi uống thuốc kề sát nhau, hương vị trên người Lam Vị Nhiên như một loại khí tức vô hình nhẹ nhàng quấn quanh hắn.

Diệp Thần Hi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, yết hầu căng lên, hắn thậm chí xúc động muốn ngẩng đầu hôn lên môi người này.

Lam Vị Nhiên thấy sắc mặt đồ đệ ngày càng tái nhợt, có chút nghi hoặc nói: “Sao thế, khó chịu à?”

Diệp Thần Hi vội nói: “Không có gì… Sư phụ về đi, tôi buồn ngủ rồi.”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Được, vậy tôi về ký túc, cậu ngủ một giấc đi, có gì khó chịu cứ gọi tôi.”

Diệp Thần Hi miễn cưỡng cười với anh: “Vâng.”

Có lẽ là vì quan hệ thầy trò, khi nói chuyện với hắn Lam Vị Nhiên luôn mang theo giọng điệu trưởng bối dặn dò vãn bối.

Trong mắt mọi người, 16 tuổi đúng là độ tuổi còn chưa trưởng thành, vẫn là “vị thành niên”, tuy Lam Vị Nhiên không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, vừa là đội trưởng lại là sư phụ, đương nhiên phải ra vẻ ổn trọng và thành thục trước mặt Diệp Thần Hi.

Lam Vị Nhiên là con một, từ nhỏ đã không có anh chị em, vì thế năm ấy Lam Vị Nhiên đối đãi với Diệp Thần Hi như em trai, rất thích thú chiều chuộng, chăm sóc hắn.

Nghe nói Diệp Thần Hi bị bệnh, Lam Vị Nhiên tự mình chạy tới rót nước cho hắn uống thuốc, đây cũng là chức trách của một sư phụ như Lam Vị Nhiên nên làm.

Nhưng, đối với Diệp Thần Hi mà nói, người con trai mang theo nụ cười đến bên cạnh kiên nhẫn cho hắn uống thuốc, quan tâm chăm sóc hắn, dùng giọng nói mềm mại nói chuyện với hắn, tựa như tia nắng len lỏi trong mùa đông khắc nghiệt – khiến cho trái tim hắn đập liên hồi, cũng vì như thế mà trầm luân.

Tối hôm đó Diệp Thần Hi trằn trọc trên giường, sốt cao khiến đầu óc mơ màng, những tình tiết từ khi mới gặp Lam Vị Nhiên hiện ra trong hồi ức, trước mắt hắn là bộ dạng Lam Vị Nhiên xuất hiện mang theo ánh mắt cười, biếng nhác ngồi trước bàn híp mắt uống cà phê, có lúc lại khêu gợi nằm trên sofa phơi nắng…

Sau đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc hắn thấy bản thân nhịn không nổi ôm người kia vào trong ngực nhiệt tình hôn môi, từ môi trượt xuống xương quai xanh, hôn khắp thân thể người kia, vừa gọi sư phụ vừa áp đảo anh trên giường…

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Thần Hi thấy cả người toàn mồ hôi lạnh, cơn cảm mạo đã tiêu biến hoàn toàn, thần thanh khí sảng.

Chỉ có điều vì cảnh mộng đêm qua, trong lòng hắn vừa dâng lên cảm giác tội lỗi nhưng cũng nhịn không được mà hồi tưởng lại hương vị tiêu hồn thực cốt trong giấc mơ ngắn ngủi kia – trong giấc mộng, người con trai ấy được hắn ôm mềm nhũn, gợi cảm đến mức khiến cho người ta miệng khô lưỡi khô, dù sáng ra nghĩ lại cũng cảm giác huyết mạch phun trào. Diệp Thần Hi trẻ tuổi căn bản không thể khống chế được cảm xúc này, sáng sớm liền chạy vào WC tắm nước lạnh.

Giữa mùa giải vừa vặn có ba ngày nghỉ, Diệp Thần Hi gặp Hồ Lượng tại hành lang, đội phó Hồ cười cười xoa đầu hắn nói: “Tiểu Diệp, nhìn bộ dạng phấn chấn này là khỏi bệnh rồi hả?”

Diệp Thần Hi gật đầu: “Vâng, đã khỏi rồi.”

Cùng là động tác xoa đầu, khi Hồ Lượng làm thì Diệp Thần Hi không có cảm giác gì, nhưng mỗi lần những ngón tay thon dài của Lam Vị Nhiên đặt trên đỉnh đầu hắn vuốt ve, Diệp Thần Hi liền cảm thấy trái tim ngứa ngáy như mèo cào, tim đập cũng loạn nhịp theo.

Đối với hắn, quả nhiên Lam Vị Nhiên là đặc biệt.

Ngày đó Lam Vị Nhiên khó có được ngày nghỉ để nướng trên giường đến giữa trưa mới thèm tỉnh dậy, khi đến căng-tin ăn trưa thì gặp Diệp Thần Hi, Lam Vị Nhiên đến trước mặt hắn, quan tâm hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Thần Hi mỉm cười: “Đã khỏe hơn nhiều rồi, sư phụ.”

Lam Vị Nhiên nhìn hắn nói: “Lâu không gặp sao cảm giác cậu lại cao lên thế này?”

Nói xong còn vươn tay so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người, động tác này khiến cổ áo sơ mi của anh lộ ra một mảng da trắng ngần, vừa vặn thu trọn trong đáy mắt Diệp Thần Hi.

Diệp Thần Hi nhìn qua chỗ khác, nói: “Sư phụ đói bụng chưa? Tôi lấy đồ ăn cho anh.”

“Được nha.” Lam Vị Nhiên rất lười, có người chịu lấy đồ ăn cho đương nhiên anh sẽ rất vui vẻ, ngồi một chỗ an tâm đợi đồ đệ hầu hạ.

Diệp Thần Hi nhanh chóng bưng hai khay đồ ăn tới trước mặt anh, trên đó có rất nhiều món mà anh thích, Lam Vị Nhiên đói bụng lập tức không khách sáo bắt đầu ăn. Diệp Thần Hi nhìn bộ dáng hưởng thụ của anh, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.

Sư phụ, đồ đệ mà anh thương yêu có cảm xúc không đúng với anh… nếu như anh biết được, liệu anh có ghét bỏ tôi không?
Hết chương 405.

Tình cảm quá muốn chửi Diệp đội yêu sớm quá mà type xong không biết nói sao…. Thôi mình đợi những comment cảm nhận của các bạn….

Thượng Hải đẹp lắm quăng cái ảnh ở đây…

877efc7cd2f18c48632293d2320ff887

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK