Đêm xuống, toàn bộ các thành viên Long Ngâm được Lưu Xuyên mời tới khách sạn liên hoan, đến khi ăn uống xong xuôi, Lưu Xuyên mới lái xe đưa Ngô Trạch Văn về nhà mình. Ngô Trạch Văn bị chuốc rất nhiều rượu nên có chút mơ hồ, Lưu Xuyên trực tiếp ôm cậu tới phòng ngủ. Đến khi Ngô Trạch Văn hơi tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra mình đang bị hắn áp đảo trên giường.
“Ô… Đừng…” Định cự tuyệt thì lại bị một nụ hôn dịu dàng lấp đầy, Ngô Trạch Văn mơ hồ không phản kháng, bị Lưu Xuyên đòi hỏi cả một đêm.
Sáng hôm sau, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, Lưu Xuyên cũng không ở bên cạnh, rõ ràng đã dậy rồi.
Ngô Trạch Văn chật vật bò khỏi giường, đúng lúc này Lưu Xuyên đột nhiên xuất hiện ở cửa, mỉm cười nói: “Tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn chuẩn bị mặc quần áo, Lưu Xuyên lại đi tới trước mặt cậu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nói: “Đừng nóng vội, tôi có quà cho em.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Quà gì?”
Lưu Xuyên lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Ngô Trạch Văn. Tim Ngô Trạch Văn bỗng đập liên hồi, mở ra thì thấy… quả nhiên là một chiếc nhẫn.
Thiết kế của chiếc nhẫn đơn giản lại hào sảng, bên trong còn có khắc hai chữ “Xuyên & Văn” nho nhỏ.
Ngô Trạch Văn nhìn Lưu Xuyên: “Cái này là…”
“Trạch Văn, tôi muốn chính thức cầu hôn với em.” Dứt lời Lưu Xuyên lại quỳ gối xuống trước mặt cậu, nâng tay cậu lên, nghiêm túc nói, “Tôi yêu em, xin em nhận lấy chiếc nhẫn này, theo tôi ra nước ngoài đăng ký kết hôn, hai chúng ta chính thức ở bên nhau, được không?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhìn thần sắc nghiêm túc ôn nhu trên mặt hắn, mũi Ngô Trạch Văn có chút cay cay.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đồng ý với tôi, được không em?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên: “Em không trả lời tôi coi như em đã đồng ý đấy?”
Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát mới đỏ mặt gật đầu, nói: “Được rồi.”
Lưu Xuyên lập tức hưng phấn đứng lên ôm cậu vào lòng. Ngô Trạch Văn cảm nhận độ ấm truyền tới từ đối phương, khóe môi cũng không nhịn được mà khẽ cười.
***
Giữa trưa hôm đó, weibo của Hải Nạp Bách Xuyên đột nhiên đăng một tấm ảnh. Trong ảnh chụp, hắn đang nắm tay một người, trên tay cả hai đều đang đeo một đôi nhẫn cưới chói mù mắt.
Sau đó hắn tag đội trưởng của Long Ngâm Mê Vụ Chiểu Trạch, còn kèm theo một câu: “Tay nắm tay, ta cùng hẹn ước. Mãi mãi bên nhau tới bạc đầu. (*) Trạch Văn, tôi yêu em.”
Đám quần chúng vây xem: “…”
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp: “…”
Ngày đó đống dấu ba chấm cạn lời thiếu chút nữa khiến weibo của Hải Nạp Bách Xuyên tê liệt. Nhất là những người trong liên minh vừa bội phục lại vừa khiếp sợ chuyện Xuyên thần come out – Xuyên thần với học bá ở bên nhau từ khi nào vậy? Đây là muốn mọi người rớt hết cằm phải không?
Dương Kiếm mơ mơ màng màng rời giường thấy bài đăng này, lập tức share lại: “Hình như tôi đang nằm mơ, ai tới đánh thức tôi đi?”
Phương Chi Diên dùng lực nhéo mặt cậu: “Tỉnh chưa?”
“… Đau đau đau, buông tay!” Dương Kiếm tỉnh ngủ hoàn toàn nhìn lại weibo, mặt đầy phức tạp, nói: “Hóa ra người yêu của anh ấy lại là Ngô Trạch Văn à? Đúng rồi, chẳng nhẽ sau này tôi phải gọi Ngô Trạch Văn là chị dâu?”
Phương Chi Diên mỉm cười nhìn cậu: “Em có thể thử xem sao.”
Dương Kiếm nghĩ tới ánh mắt bình tĩnh của Ngô Trạch Văn, cảm giác hay là thôi đi, nếu không ra sân thi đấu lại bị học bá dùng IQ nghiền nát trên bản đồ mê cung 3D mất.
Lộc Tường từng bị học bá hành hạ nhiều lần là người phản ứng kịch liệt nhất, nhắn tin cho Lưu Xuyên như phát điên: “Đờ cờ mờ sư phụ yêu đương với anh ta từ khi nào! Mau thành thật khai báo! Có phải khi anh ta bắt nạt đệ tử là do sư phụ chỉ thị không hả! Đệ tử quyết định tự trục xuất sư môn! Có sư phụ với sư mẫu thế này thì đời tôi quá bi thảm rồi!”
Lưu Xuyên cười trả lời: “Không cần phải câu nào cũng đáp chấm than thế đâu, nhìn như trẻ con.”
Lộc Tường: “…”
Thôi cứ tự trục xuất sư môn đi cho rồi.
Lam Vị Nhiên không phản ứng gì với chuyện này, vì anh lười lên weibo nên không hề hay biết.
Sư phụ không có ý kiến gì, Diệp Thần Hi cũng không tỏ thái độ. Nói thật, hắn không quan tâm lắm đến việc đời tư của Xuyên thần, hắn chỉ quan tâm tới kỳ nghỉ hè với sư phụ thôi.
Tần Dạ là bình tĩnh nhất, thấy tấm ảnh này chỉ khẽ cười, nói: “Tôi biết ngay mà.”
Lý Tưởng quỳ lạy ánh mắt tinh tường của Tần Dạ, cũng nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Khi nào tổ chức lễ cưới nhớ mời tôi, tính ra tui là bà mối cho hai người đó!”
Tiêu Tư Kính share weibo kèm theo hai chữ: “Chúc mừng.”
Tô Thế Luân cũng share: “Chúc mừng.”
Hai người này mãi mãi luôn cùng tiến cùng lùi, đến share weibo cũng phải tổ đội.
Đường Ngự Phong tiếp tục dùng icon mắt hai mí = = để biểu đạt tâm tình phức tạp của mình, Trần Tuấn Phi và Diệp Chu lại bắt đầu bà tám trong group tuyển thủ chuyên nghiệp, ngồi phân tích hint từ trước đến giờ của đôi này.
Weibo cũng như group của đám tuyển thủ trong liên minh đều nhảy lên top đầu. Mà lúc này, Lưu Xuyên thành công thu hút toàn bộ cừu hận lại cười tủm tỉm ôm Ngô Trạch Văn ngồi ngoài ban công phơi nắng, đắc ý nói: “Trước đây kết hôn với em trong game suốt ngày gọi em là vợ, chẳng ngờ hôm nay lại thành sự thật.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Không cho gọi như thế.”
Lưu Xuyên nói: “Ô kê vợ.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn, Lưu Xuyên lập tức tỏ vẻ xin tha: “Rồi rồi rồi, không gọi thì không gọi. Vợ nói gì thì là thế đó.”
“…” Ngô Trạch Văn trợn mắt, không thèm chấp hắn.
Đôi khi Lưu Xuyên thực sự mặt dày đến độ khiến người ta chỉ muốn đập cho một trận, nhưng Ngô Trạch Văn biết, bên trong vẻ ngoài gợi đòn là sự dịu dàng, chu đáo, thong dong và kiên định. Về sau này ngày ngày ở bên nhau, Ngô Trạch Văn tin tưởng bản thân đã đưa ra quyết định cực kỳ chính xác.
– thực ra, Lưu Xuyên này, có câu này tôi vẫn chưa dám nói với anh. Có thể gặp được anh, cũng là may mắn lớn nhất đời Ngô Trạch Văn tôi.
Hết chương 435.
(*) Tay nắm tay, ta cùng hẹn ước. Mãi mãi bên nhau tới bạc đầu: Trích hai câu sau trong bài thơ Kích cổ 4 của Khổng Tử.
Nguyên văn:
死生契闊, (Tử sinh khiết thoát,)
與子成說。(Dữ tử thành thuyết.)
執子之手,(Chấp tử chi thủ,)
與子偕老。(Dữ tử giai lão.)
Dịch nghĩa:
Sinh tử xa cách
Cùng người thề nguyện
Nắm tay đã hẹn
Sánh bước đến già