Mục lục
Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu hiện hôm nay của Ngô Trạch Văn khiến rất nhiều người bất ngờ, nhất là Tô Thế Luân đang theo dõi trận đấu trong ký túc xá tại Thanh Đảo, anh phát hiện năng lực điều chỉnh của người mới này tốt hơn anh nghĩ rất nhiều.

Cùng chơi Ngũ Độc Cổ sư, Tô Thế Luân lại không bị đối thủ dùng địa hình cây cối rậm rạp nhắm vào, vì đấu pháp hiến tế pet của Tô Thế Luân là triệu hồi ra giết luôn tại chỗ, dù là địa hình nào đi nữa, đối với anh pet chỉ là công cụ gia tăng trạng thái cho chủ nhân, cách thức chơi của anh có sự khác biệt rất lớn so với Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn bị nhắm vào là vì chơi đấu pháp dùng pet, nhiều lúc pet có thể giúp đỡ cậu, nhưng khi gặp phải loại bản đồ rừng cây này, pet sẽ trở thành tạ.

Nhưng sau vài lần bị nhắm vào, Ngô Trạch Văn đã nhanh chóng tìm được cách đối ứng, trận lôi đài hôm nay, cậu rất thông minh biến bị động thành chủ động, nắm giữ thời cơ triệu hồi pet, giết đối thủ trở tay không kịp, đánh rất tốt.

“Mắt nhìn người của Lưu Xuyên vẫn rất chuẩn xác, cộng sự cậu ta tự mình chọn lựa quả nhiên không hề đơn giản.” Khi Tô Thế Luân nói ra câu này, ánh mắt rõ ràng mang theo sự thưởng thức đối với một hậu bối có năng khiếu.

Tiêu Tư Kính nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Tô Thế Luân nói: “Cậu khen Lưu Xuyên trước mặt tôi. Đây là nâng chí khí người khác, diệt uy phong chính mình, có hiểu không?”

Tô Thế Luân giật mình, phát hiện ánh mắt chính trực của người này, phảng phất giống như đội trưởng đang giáo huấn đội viên.

Nhưng mà… liệu có phải cậu ấy không vui vì mình khen Lưu Xuyên ngay trước mặt hay không? Có phải đang ghen không? Nghĩ đến đây, tim Tô Thế Luân đập liên hồi, vội vàng quay đi, nói sang chuyện khác: “Khụ, anh nói xem hôm nay Long Ngâm sẽ để ai đánh cuối cùng?”

“Tốt nhất là Lưu Xuyên lên, sau đó bị Lão Miêu hành cho hộc máu.” Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói.

“…” Tô Thế Luân nhìn hắn, “Sao tôi cảm thấy giống như anh đang nguyền rủa Lưu Xuyên thế?”

Tiêu Tư Kính nhún vai: “Dù sao tôi nói gì cũng vô dụng, vì căn bản tên đó sẽ không ra sân.”

Tô Thế Luân nghi hoặc nói: “Anh cho rằng cậu ta sẽ không lên lôi đài?”

Tiêu Tư Kính bình tĩnh gật đầu: “Xem đi.”

Hiện trường thi đấu, sau khi Ngô Trạch Văn giết tuyển thủ đầu tiên của Thương Lan La Tử Long, dùng 40% máu còn lại nghênh chiến đối thủ tiếp theo.

Lần này Thương Lan phái ra sân tuyển thủ có ID “Tham Lang” Lâm Nghị, đây là tuyển thủ chơi thích khách Nga Mi Trảo, phong cách có điểm giống Tần Dạ, tính công kích cao, vừa vào sân liền không nói hai lời trực tiếp sáp lại gần tấn công, bạo một bộ Bạch cốt trảo bào rất nhiều máu của Ngô Trạch Văn. Rõ ràng là vì người đầu tiên đã rơi vào thế bị động, hắn liền thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng tiễn Ngô Trạch Văn lên bảng.

Nhưng Ngô Trạch Văn cũng không phải newbie, chỉ vì bị bạo kích gần người mà luống cuống tay chân. Dù đối thủ bùng nổ chiêu thức tạo ra thương tổn cực cao, Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh tính toán lượng máu còn lại, ngay khi liên kích của đối phương gián đoạn liền dùng khinh công lùi về phía sau kéo giãn cự ly, sự dụng chiến thuật đầu trận một lần nữa, bắt đầu di chuyển thả diều đối thủ trong rừng.

Tốc độ di chuyển của Ngô Trạch Văn cực nhanh, vận dụng khinh công vô cùng thành thạo, có thể hình dung giống như quỷ mị. Mới vừa rồi còn đứng ngay trước mặt, chớp mắt đã không thấy tung tích tăm hơi. Lâm Nghị muốn phát điên – bảo sao vừa rồi khi La Tử Long chết mặt mũi xanh mét, cảm giác bị IQ đè bẹp chẳng vui vẻ gì!

Ngô Trạch Văn dựa có cây cối yểm hộ mà chạy khắp nơi, thường xuyên nhảy ra từ phía sau đánh người ta trúng độc rồi lại lập tức biến mất, khiến cho Lâm Nghị trở tay không kịp.

Có điều dù sao Lâm Nghị cũng là tuyển thủ lão làng có kinh nghiệm thi đấu nhiều năm, hơn nữa vừa rồi khi nhìn đồng đội đánh với Ngô Trạch Văn đã thấy được rõ ràng cách chơi của Ngô Trạch Văn. Ngay đúng thời điểm Ngô Trạch Văn xuất hiện tấn công, hắn liền nhắm đúng thời cơ đột nhiên tốc biến tới gần người, trực tiếp mở chiêu cuối “Cửu chỉ đoạt hồn”, một bộ bạo kích nhanh chóng cho Mê Vụ Chiểu Trạch bốc hơi.

– [Tham Lang] kích sát [Mê Vụ Chiểu Trạch]!

Cuối cùng Lâm Nghị mới thở ra được, đánh cậu học bá này không thể để lâu, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Đáng tiếc, dù hắn tìm thời cơ để tốc chiến tốc thắng cũng vẫn bị Ngô Trạch Văn bào mất một nửa máu. Đầy máu giờ chỉ còn 50%, điều này khiến Lâm Nghị vô cùng buồn bực.

Ngô Trạch Văn rời bàn phím, biểu tình thong dong đi xuống.

Cậu đã giết được người đầu tiên, rút được nửa cây máu của người thứ hai, hoàn thành nhiệm vụ. Lưu Xuyên cũng rất hài lòng với biểu hiện của cậu, vừa thấy cậu đi xuống liền chủ động đi tới giang hai tay nhẹ nhàng ôm Ngô Trạch Văn vào trong ngực.

“Trạch Văn nhà mình thông minh quá đi.” Lưu Xuyên cười nói, “Thậm chí còn khiến tôi bất ngờ nữa.”

Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn: “Mỗi lần đấu xong anh đều khen tôi, anh không thấy buồn nôn à?”

Lưu Xuyên nói: “Thực ra tôi cũng biết là buồn nôn. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn khen em, nên buồn nôn là chuyện đương nhiên thôi, em cứ nhận là được rồi.”

“…” Ngô Trạch Văn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cảm ơn lời khen của đội trưởng.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải vì ở đây quá nhiều bóng đèn, lúc đó Lưu Xuyên thực sự muốn hung hăng hôn người kia một trận.

– Trạch Văn thông minh, nghe lời lại cố gắng, người tốt như vậy, nhất định là ông trời đã ưu ái hắn quá rồi.

Ngô Trạch Văn bị ánh mắt ôn nhu của Lưu Xuyên nhìn cho đỏ cả tai, ngượng nghịu nhìn sang chỗ khác, xoay người trở về chỗ ngồi.

Lâm Đồng đang chuẩn bị ra sân, Ngô Trạch Văn liền quay đầu nói với cô: “Cố lên.”

Lâm Đồng gật đầu cười nói: “Ừ!”

Trận đấu lần trước vì để đảm bảo lấy được ba điểm lôi đài trong tay Thất Tinh Thảo, Lưu Xuyên đã phái Tứ Lam ra sân thay cho Lâm Đồng. Trong khoảng thời gian này Lâm Đồng cũng nhịn nghẹn, sau khi lên đài liền như mãnh hổ xông tới trước.

– Long đằng hổ dực! Phi long tại thiên!

Kỹ năng khinh công “Long đằng hổ dực” của Cái Bang nhanh chóng xông tới, lại thêm kỹ năng khống chế “Phi long tại thiên” mạnh mẽ, chỉ thấy một con rồng vàng hoa lệ bay lên, trực tiếp cuốn đối thủ lên không. Sau đó Lâm Đồng liền khinh công nhảy lên, tung chiêu tiếp theo “Long khiếu cửu thiên”, ba chưởng liên kích chụp thẳng vào ngực đối phương, chưởng thứ ba đánh cho đối thủ rơi thẳng xuống đất!

Bộ liên kích khí thế uy mãnh, nếu không phải vì khán giả có thể xem trực tiếp, thực sự không thể tin được người đang đánh là một tuyển thủ nữ.

Hơn nữa, Lâm Đồng buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mỗi lần bạo tốc độ tay đánh liên kích, đuôi tóc sau đầu liền lắc lư, giống như đang nhảy múa theo nhịp điệu.

Lâm Nghị bị đánh bại chỉ cảm thấy da đầu tê dại – em gái ơi sao em hung hăng thế, gì thì gì anh em mình cũng cùng họ Lâm mà!

Nhưng Lâm Đồng cũng mặc kệ trước mặt là ai, nghẹn cả tuần không lên sân, cô đã sớm muốn đánh một trận cho thật đã. Hơn nữa lúc trước thua Thương Lan thê thảm trong giải Toàn quốc, khi đó Lâm Đồng cũng chỉ có thể ngồi ghế dự bị lo lắng suông. Hôm nay có thể tự mình ra sân, đương nhiên muốn đánh cho ra khí thế của đội mình.

Cận chiến không phù hợp chơi diều, cô không thể giống như học bá Trạch Văn tính toán cự ly chơi diều đối thủ, vì thế mục tiêu của Lâm Đồng rất rõ ràng – cô chỉ có thể đánh trực diện với đối thủ, và đó cũng là kiểu đánh cô am hiểu nhất.

Hai người đều là cận chiến, một người thì bạo lực mạnh mẽ, người kia lại nhanh nhẹn dứt khoát, đánh với nhau rất phấn khích.

Lúc trước khi Lâm Nghị chơi Thần Tích cũng chơi thích khách, sang Võ Lâm chơi Nga Mi Trảo vẫn giữ nguyên phong cách bùng nổ tốc độ nhanh, đây cũng là vị trí đánh mà hắn am hiểu nhất. Hắn đã chơi game được ba năm, ngày hôm nay lại bị một em gái mới chơi bạo lực áp chế khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt!

Cũng may Lâm Nghị nhanh chóng ổn định lại, dùng một bộ “Nhiếp hồn trảo”, “Bạch cốt luyện trảo” đánh trả lại tạo ra thương tổn rất lớn, khiến Lâm Đồng cũng rơi vào trạng thái mất máu ba tầng.

Có điều Lâm Đồng ra sân đầy máu đầy mana, hắn lại bị Ngô Trạch Văn rút đi quá nhiều máu, khi đánh với Lâm Đồng chỉ còn nửa cây máu. Chưa kể bình thường Lâm Đồng vẫn hay PK với Tần Dạ, coi như nửa đồ đệ của anh, cô đánh Nga Mi Trảo vẫn cảm thấy có tự tin.

Cuối cùng Lâm Nghị vẫn không thể ngăn cơn sóng dữ, bất đắc dĩ ngã xuống dưới chân em gái Cái Bang.

– [Ngô Đồng Mộc] kích sát [Tham Lang]!

Tin này khiến sĩ khí Long Ngâm đại chấn, lúc này Lâm Đồng còn 40% máu, mana cũng còn, ưu thế lôi đài hiện tại rất lớn.

Đội tuyển Thương Lan đành phái tuyển thủ thứ ba lên đài – Lão Miêu!

Khi ID này xuất hiện trên màn hình, hiện trường nhất thời vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, rất nhiều người giơ cao bảng cổ vũ vẽ mặt mèo, có thể thấy fan của Miêu thần hôm nay dường như dốc toàn bộ lực lượng tới đây để cổ vũ Thương Lan.

Bình luận viên Tô Đồng nhịn không được phỏng đoán nói: “Người thứ ba của Long Ngâm liệu có phải là Xuyên thần không nhỉ? Miêu thần của Thương Lan cũng là Đường Môn Khôi lỗi sư, nếu Xuyên thần đích thân ra trận, hai đại thần Khôi lỗi sư giao thủ, trận này chắc chắn sẽ rất hay!”

Trương Thư Bình thầm nghĩ: Nếu dựa theo tính cách vô liêm sỉ của Lưu Xuyên có khi lại không ra sân. Trận đấu với Lạc Hoa Từ lần trước tên đó làm người qua đường cả hai giai đoạn, trận này đấu với Thương Lan chưa biết chừng lại muốn làm người qua đường tiếp – ta đây rất tự hào khi làm người qua đường, thân là đội trưởng, người này thực sự không biết xấu hổ.

Đương nhiên những lời chửi rủa trong lòng này Trương Thư Bình cũng không nói ra, ngoài mặt vẫn duy trì phong độ bình luận viên chuyên nghiệp, mỉm cười nói: “Tôi cũng không biết liệu Xuyên thần có ra sân hay không, mọi người có thể hy vọng một chút.”

Thực ra còn rất nhiều người chờ mong trận đấu này.

Tại câu lạc bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ Thượng Hải, Diệp Thần Hi bình tĩnh nói: “Tôi đoán Lưu Xuyên sẽ không lên sân.”

Lâm Vũ Phàm nghi hoặc: “Sao anh biết?”

Diệp Thần Hi mỉm cười, mặt kiểu “chỉ có thể biết, không thể nói ra”, nói: “Cậu xem tiếp sẽ biết.”

“…” Lâm Vũ Phàm muốn phát điên.

Đội trưởng Diệp mỗi lần nói chuyện rất thích thừa nước đục thả câu, sâu không lường được. Mỗi khi nói chuyện với đội trưởng, cậu luôn có cảm giác bị IQ đội trưởng đè bẹp, trước mặt Diệp đội mình trông giống thằng ngốc lắm có phải không?

Cáp Nhĩ Tân, tại ký túc xá của đội tuyển Tuyết Lang, trong một gian phòng, Phương Chi Diên và Dương Kiếm cũng đang theo dõi trận đấu.

Dương Kiếm vừa ăn khoai lang vừa chỉ vào màn hình máy tính nói: “Chắc chắn ông anh tôi sẽ lên sân, có thể trực tiếp giáo huấn Lão Miêu một chút là cơ hội hiếm có đến thế nào cơ chứ! Chỉ cần trận này ổng giết được Lão Miêu, về sau chẳng phải sẽ không còn ai dị nghị chuyện Xuyên thần hay Miêu thần mạnh hơn sao?”

Tên này vừa ăn khoai lang nóng hầm hập vừa nói, cảm giác đầu lưỡi tỏa ra từng tia nóng bỏng.

Phương Chi Diên nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Cậu cảm thấy mình rất hiểu Lưu Xuyên sao?”

Dương Kiếm sửng sốt một chút, sau đó liền “A” một tiếng vì khoai quá nóng, nhanh chóng uống một ngụm nước lạnh, lúc này mới ngẩng lên nói: “Anh ta là anh tôi mà, đương nhiên tôi phải hiểu rõ chứ. Anh cứ xem đi, đợi lát nữa chắc chắn ổng sẽ lên đài tự mình hành chết con mèo thành tinh kia!”

“…” Phương Chi Diên cười mà không nói.

– Dương Tiểu Kiếm, tôi rất mong chờ anh cậu sẽ vả cậu một phát.

Trong phòng huấn luyện của đội tuyển Đồng Tước, mọi người cũng tụ tập một chỗ mở máy chiếu theo dõi trận đấu, màn hình rất lớn, giống như đang xem phim.

Đương nhiên xem phim thì làm sao thiếu được đồ ăn vặt, Lộc Tường vừa bốc một vốc bỏng to tướng nhét vào miệng vừa nói: “Liệu sư phụ em có lên không? Em rất muốn xem anh ấy quyết đấu với Miêu thần, đấu pháp của hai người bọn họ khác nhau, rốt cuộc cách đánh nào mạnh hơn? Dù sao thao tác con rối rất phức tạp em cũng chẳng hiểu.”

Thiệu Trạch Hàng quay đầu nhìn cậu: “Đang ăn thì không nói chuyện, cẩn thận bị sặc.”

“Khụ khụ khụ…” Quả nhiên Lộc Tường bị sặc bỏng lên mũi, ho tới tê tâm liệt phế, còn suýt chảy nước mắt.

Thiệu Trạch Hàng bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cậu, những thành viên còn lại của Đồng Tước đều cười trộm sau lưng đội phó nhà mình.

Toàn bộ thành viên đội tuyển Thịnh Đường cũng đang cùng ngồi xem với nhau.

Đường Ngự Phong vẫn biểu tình = = mệt mỏi rã rời, vừa xem vừa yên lặng múc kem ăn.

Trần Tuấn Phi lại khoa tay múa chân đứng trước màn hình bình luận: “Mọe! Em gái Cái Bang này đánh tốt quá, lần trước khi đấu với chúng ta tôi cũng từng đánh với ẻm, cô nàng này rất dũng cảm, rất có phong thái của đại sư Hứa Hân Nhiên! Có điều nếu ẻm đánh với Miêu thần chắc chắn sẽ không có ưu thế, tôi đoán Miêu thần không cần tốn quá nhiều sức đã có thể chơi diều chết ẻm sau đó đánh với đại tướng của Long Ngâm! Đại tướng của Long Ngâm sẽ là ai? Mọi người đoán xem nào?”

Nhan Tử Di bất đắc dĩ nói: “Tiểu Trần, cậu chắn tầm nhìn của tôi.”

“… Em xin lỗi chị Nhan!” Trần Tuấn Phi lập tức rời khỏi màn hình lớn, nói tiếp: “Mấy cậu xem xem, tôi nói chuẩn chưa? Lão Miêu ra tay quả nhiên không tầm thường, khống chế con rối như thần luôn! Thập tự vây sát! Khôi lỗi tế! Khôi lỗi chắn vị! Quá đẹp!”

“…” Toàn bộ thành viên Thịnh Đường bèn = =.

Mỗi lần xem trực tiếp các trận đấu, Thịnh Đường đều có đội phó Trần đứng ngoài ra sức bình luận, giống như đang cầm loa mà nói, khoa tay múa chân sinh động như thật, sử dụng các biện pháp khen chê, so sánh, tu từ vô cùng nhuần nhuyễn.

Thế Trương Thư Bình với Tô Đồng còn bình luận để làm gì?

Khi đội phó Trần của chúng ta bình luận sẽ không ngừng lại giây nào, nói một lèo không ngắc ngứ, có thể so với đài phát thanh chuyên dụng.

Tại đội tuyển Hoa Hạ, Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị cũng đang xem trận đấu này trong ký túc xá, đối với người đội trưởng cũ của Hoa Hạ Lưu Xuyên này, Lương Hải Tân vẫn mang một thái độ phức tạp, sùng bái, tôn kính, lại có cảm giác sẽ vĩnh viễn không bao giờ bằng được anh ấy, vì thế sẽ vô thức cảm thấy uể oải.

“Lần này Xuyên đội có lên lôi đài giao thủ với Lão Miêu không?” Lương Hải Tân nhỏ giọng hỏi.

Tạ Quang Nghị bình tĩnh nói: “Sư huynh hẳn đã biết người đánh cuối cùng của Thương Lan là Lão Miêu, có quyết định ra tay hay không phụ thuộc hoàn toàn vào suy xét của anh ấy.”

Lương Hải Tân quay đầu nói: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

Tạ Quang Nghị nói: “Sẽ không lên đâu.”



Lượt đi của vòng bảng sau hôm nay là kết thúc, mà sau lượt đi này sẽ được nghỉ một tuần. Vì vậy các đội tuyển thi đấu xong rất rảnh rỗi, rất nhiều tuyển thủ đều theo dõi trực tiếp trận đấu này, liệu Lưu Xuyên có ra sân hay không, ai cũng thầm tự phỏng đoán.

Đúng như Trần Tuấn Phi nói, tuy tuyển thủ Lâm Đồng thi đấu nhiệt huyết, đấu pháp dũng cảm, nhưng gặp phải đại thần hàng đầu như Lão Miêu, cô không thể tạo được cục diện bạo lực áp chế, chưa kể cận chiến đánh với tầm xa trong bản đồ nhiều chướng ngại vốn đã phải chịu thiệt, mỗi khi cô định nhào tới tiếp cận lại bị con rối của Lý Thương Vũ chắn lại, công kích thất bại trong gang tấc.

Lý Thương Vũ đầy máu đầy mana, giết Lâm Đồng 40% máu chỉ hao tổn 20% máu, tạo ra chênh lệch 20%. Sự chênh lệch này đủ để thấy trình độ thực sự của tuyển thủ Lão Miêu này. Trên thực tế, Lưu Xuyên đánh Lâm Đồng cũng tương tự.

Sau khi Lâm Đồng xuống sân, đội tuyển Long Ngâm phải đưa người thứ ba ra sân. Giờ khắc này, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi trước màn hình ở khắp nơi trên toàn quốc dường như ngừng thở, chờ đợi ID sẽ xuất hiện trên màn hình.

Màn hình sáng lên, ID bốn chữ cuối cùng cũng hiện ra.

– Sách Mã Giang Hồ!

“Đệt!”

“Không phải chứ!”

“Lưu Xuyên lại ngồi không à!”

“Mặt Lưu Xuyên còn có thể dày hơn được nữa không…”

Khắp nơi trên cả nước nhất thời vang lên tiếng chửi mắng, Lưu Xuyên ngồi đó bắt đầu điên cuồng hắt hơi.

“Hắt… xì!” Lưu Xuyên vô tội xoa mũi, nhìn Ngô Trạch Văn nói, “Chắc chắn đang có người nguyền rủa tôi.”

Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, dù gì mặt anh dày như thế, đao thương còn bất nhập, huống chi chỉ là vài câu nguyền rủa.”

“…” Lưu Xuyên mặt đầy tủi thân, “Tại sao đến Trạch Văn cũng mắng tôi?”

Ngô Trạch Văn giật mình, quay đầu nói: “Tôi muốn an ủi anh mà.”

“…” Lưu Xuyên không nói gì, có ai an ủi kiểu đấy hả?! Không hổ là tuyển thủ giết người trong vô thức!

Cáp Nhĩ Tân, trong ký túc xá đội tuyển Tuyết Lang.

Dương Kiếm biểu tình như bị sét đánh, không dám tin nhìn chằm chằm vào màn hình. Sao bảo “Tôi hiểu anh tôi nhất, anh ấy chắc chắn sẽ ra sân” cơ mà? Sao lại là Minh Giáo kia lên sân?!

Phương Chi Diên thấy Dương Kiếm bị ông anh mình phản dame, cười vỗ vai cậu nói: “Xem ra cậu cũng không hiểu Xuyên thần rõ lắm nhỉ?”

Dương Kiếm: “…”

Dương Kiếm lập tức xấu hổ đỏ mặt gục đầu xuống giả vờ như chưa nghe thấy gì, hận không thể đào lỗ tự chôn.

Phương Chi Diên nhìn sườn mặt phiếm hồng của cậu, nhịn không được mỉm cười – tật xấu mạnh miệng của tên nhóc này chẳng thay đổi gì cả, kết quả là toàn tự vả. Có điều mỗi lần thấy Dương Kiếm bị ông anh mình vả cho xấu hổ, Phương Chi Diên liền cảm giác vô cùng khoái trá.

Mấy vị đội trưởng đoán trúng Lưu Xuyên sẽ không ra sân, lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

Lâm Vũ Phàm muốn cúng bái: “Diệp đội anh quả nhiên đoán trúng nha.”

Diệp Thần Hi cười cười nói: “Ừ.”

“…” Lâm Vũ Phàm lại cảm giác bản thân càng giống tên ngốc.

Tô Thế Luân cảm thán nói: “Quả nhiên anh hiểu cậu ta quá rõ, sao anh biết cậu ta sẽ không lên?”

Tiêu Tư Kính nói: “Lưu Xuyên chỉ cần ra sân, đấu với Lão Miêu kém máu chắc chắn sẽ thắng, cứ thế áp lực đè lên Lý Thương Vũ sẽ rất lớn. Gần đây ai cũng so sánh hai người bọn họ, nếu Lưu Xuyên đấu đơn mà giết chết Miêu thần, chắc chắn phóng viên sẽ viết bài về chuyện này, ai cũng tuyên dương nói Xuyên thần là Khôi lỗi sư mạnh nhất. Lưu Xuyên không ra sân là vì để lại mặt mũi cho Lão Miêu, cậu ta không cần thắng lợi, cũng không cần tâng bốc. Nếu cậu ta thực sự muốn quyết đấu với Lão Miêu, thì cũng phải dưới tình huống công bằng hai bên đều đầy máu, đầy mana.”

Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Hóa ra là vậy. Xem ra trong lòng Lưu Xuyên vẫn vô cùng tôn trọng Lão Miêu, vì thế mới không tận dụng chênh lệch máu để chiếm lợi. Hơn nữa cũng nhờ vậy mà Từ Sách lại có cơ hội giao thủ với đại thần, cách sắp xếp này của Lưu Xuyên đúng là nhất cử lưỡng tiện.”

Tiêu Tư Kính gật đầu: “Ừ, cùng chơi lưu phái Khôi lỗi, giữa cậu ta và Lão Miêu hẳn là kẻ tám lạng người nửa cân.”

Lưu Xuyên không lên sân khiến rất nhiều người tiếc nuối, cũng có không ít người bất ngờ.

Lý Thương Vũ thấy ID “Sách Mã Giang Hồ” hiện ra cũng có chút sửng sốt trong lòng, hắn biết, nếu bên kia là Xuyên thần lên đài sẽ nắm chắc được ba điểm. Nhưng Lưu Xuyên không lên, nói cách khác, Lưu Xuyên buông tay bỏ qua khả năng chắc chắn lấy được ba điểm, ngược lại dành cơ hội cho Từ Sách.

Suy nghĩ của Lưu Xuyên thực ra đúng như lời Tiêu Tư Kính nói, nếu hắn ra tay, máu đầy đánh với Miêu thần cùng lưu phái máu ít hơn chắc chắn sẽ ổn hơn nhiều. Nhưng hắn còn suy nghĩ cho vòng sau, nhất định phải mau chóng bồi dưỡng cho Từ Sách.

Gần đây Từ Sách tiến bộ rất nhanh, đang cần tôi luyện quyết đấu với cao thủ.

Lần trước khi đấu với Thất Tinh Thảo, Tứ Lam tạo ưu thế quá lớn nên căn bản Từ Sách không có cơ hội phát huy.

Vì thế lần này, hắn hi vọng Từ Sách khi đấu với cao thủ hàng đầu như Lý Thương Vũ có thể chống trụ áp lực, đánh ra được phong thái đại tướng đích thực của đội tuyển Long Ngâm!
Hết chương 306.

Tiêu hoàng ghen lộ quá đấy nhé ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK