Lưu Xuyên quay đầu nói: “Cậu cũng mau chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Lam Vị Nhiên sửng sốt nói: “Đến tôi à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, có lẽ bên kia Tạ Quang Nghị sẽ lên.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, màn hình lớn hiện lên ID của tuyển thủ thứ hai bên Hoa Hạ – Ba Quang Lân Lân.
Tạ Quang Nghị là sư đệ đồng môn của Lưu Xuyên, kém hắn một tuổi, tuyển thủ ở cái tuổi 24 này cũng coi như tuổi nghề đã cao, Lưu Xuyên biết rõ trạng thái sư đệ mình từ lâu đã không còn bằng thời kỳ đỉnh cao phong độ năm đó nữa. Nếu muốn chuẩn bị cho đoàn chiến vòng thứ ba và thứ tư, chắc chắn không thể lãng phí quá nhiều tinh lực trên lôi đài, vì thế Tạ sư đệ chắc chắn sẽ ra sân ngay vòng lôi đài đầu tiên. Khác với Lương Hải Tân và Trình Duy, Lương đội mới 20, Trình Duy lại chỉ là thiếu niên 18, hai người này dù đánh bốn trận liên tục cũng chẳng xi nhê.
Lưu Xuyên bảo Tứ Lam chuẩn bị lên lôi đài, đương nhiên lý do cũng giống với Tạ Quang Nghị – Tứ Lam cũng muốn ra sân đánh đoàn chiến, cần bảo tồn tinh lực.
Lúc này, Ngô Trạch Văn trên sân chỉ còn 9% máu và khoảng 10% mana, đợt bùng nổ cuối cùng của Vu Dương không giết được cậu, Tạ Quang Nghị lên sân sẽ phải giải quyết Ngô Trạch Văn đang thấp máu trước. Tạ Quang Nghị sẽ bắt đầu từ điểm hồi sinh đuổi tới, Ngô Trạch Văn cẩn thận tính toán thời gian, quan sát bốn phía, sau đó tìm được một vị trí khá khuất, rất khó để phát hiện ra nếu đi từ đối diện.
Chắc chắn Tạ Quang Nghị còn nhớ kỹ tọa độ vị trí ở thời điểm kết thúc của Vu Dương và Ngô Trạch Văn, đội phó Tạ là đại thần đứng đầu Đường Môn Ám khí, chỉ cần ẩn thân đánh lến, một combo là tiễn Ngô Trạch Văn lên bảng. Cậu không thể đứng tại chỗ chờ đối phương đánh lén, nhất định phải dùng 10% mana này làm gì đó có ích, tốt nhất là bào đi chút máu của Tạ Quang Nghị, tạo tiền đề cho người lên sân tiếp theo.
Góc khuất mà Ngô Trạch Văn lựa chọn rất xảo diệu, ánh trăng ở tấm bản đồ Vĩnh dạ sâm lâm này chiếu tà tà xuống đất, góc độ chiếu sáng sẽ khiến một mảnh rừng phía sau chìm vào bóng tối, ẩn mình tại góc khuất này, người tới từ phía đối diện sẽ rất khó phát hiện ra.
Khi Tạ Quang Nghị ẩn thân đi tới giữa bản đồ, quả nhiên không nhìn thấy Ngô Trạch Văn.
Cũng may trạng thái ẩn thân của Đường Môn có thể duy trì liên tục trong thời gian rất dài khi không ở trong trạng thái chiến đấu, chỉ cần không tấn công, anh sẽ có 30 giây để tìm được vị trí núp của Ngô Trạch Văn.
– Ngô Trạch Văn sẽ trốn ở đâu?
Tạ Quang Nghị nhíu mày, vừa bình tĩnh tự hỏi, vừa thao tác nhân vật của mình di chuyển xung quanh, đúng lúc này thì anh đột nhiên phát hiện một gốc đại thụ rất lớn.
Nơi này ánh trăng không chiếu tới, bóng tối phủ tràn, Tạ Quang Nghị không thấy rõ được dưới tàng cây có gì nhưng cũng không nóng nảy. Dạng bản đồ cảnh đêm này chỉ cần đứng trong phạm vi mười mét thì hai bên sẽ nhìn thấy nhau, dù sao trong game làm cảnh đêm cũng không thể làm đen ngòm hoàn toàn, như thế thì người chơi sẽ va vấp vào nhau.
Tạ Quang Nghị tiến lên một bước, quả nhiên thấy một bóng người dưới tàng cây, không hề do dự tung ám khí!
– Tang hồn đinh!
Những cây đinh bạc vung lên theo tốc độ tay cực nhanh hướng về phía Ngô Trạch Văn, mà Ngô Trạch Văn cũng khinh công nhảy bật lên trong nháy mắt!
Cậu vẫn giữ lại kỹ năng khinh công cho lúc này, khi bị Tạ Quang Nghị công kích, liền Phi hạc xung thiên nhảy lên ngọn cây trước, vừa vặn đứng lên đỉnh đại thụ, sau khi Ngô Trạch Văn nhảy lên ngọn cây thì lập tức gọi rết ra cố định Tạ Quang Nghị, tiếp tục đổi sang rắn độc xông tới cắn!
Tạ Quang Nghị đành thay đổi góc nhìn để đánh Ngô Trạch Văn.
Nhưng anh lại kinh ngạc phát hiện ra… vậy mà anh đánh không tới chỗ Ngô Trạch Văn đứng?
– đúng vậy, cây cối đã che khuất!
Vị trí cây mà anh đứng bị những cành lá to lớn rậm rạp ngăn trở tầm nhìn, không thể tấn công tới chỗ Ngô Trạch Văn trên ngọn cây, thế nhưng… Ngô Trạch Văn thì lại có rắn.
Rắn tấn công tự động.
Vì thế khán giả chỉ thấy một màn không biết nên khóc hay nên người, đội phó Tạ, Đường Môn Ám khí mạnh nhất liên minh bất đắc dĩ bị Ngô Trạch Văn dùng rết cố định dưới tàng cây, sau đó con rắn nhỏ ra sức cắn xé, còn hai người thì lại không thể tấn công đối phương.
Khán giả: “…”
Khoảnh khắc này ai cũng thương thay cho đội phó Tạ, bị rơi vào bẫy của học bá, rơi nước mắt vì đội phó Tạ mất thôi.
Trương Thư Bình nói: “Trạch Văn có thể tìm được một gốc cây ẩn mình nhanh như vậy thực sự rất lợi hại, lúc này có lẽ Tạ Quang Nghị rất buồn bực.”
Tiêu Tư Kính gật đầu nói: “Đúng là tuyển thủ Ngô Trạch Văn này rất mạnh về khống chế địa hình, cậu ta biết bản thân thấp máu không sống được bao lâu nữa nên mới dùng cách… ầy… phương thức rất là đặc biệt này để bào máu Tạ Quang Nghị.”
Thực ra Tiêu Tư Kính vốn muốn dùng từ “đáng khinh” để miêu tả hành động của Ngô Trạch Văn, cách đánh này thực sự là “truyền thừa sự đáng khinh” từ Lưu Xuyên không thể lầm, trốn trên ngọn cây thả rắn cắn người thì còn chơi bời gì nữa, có lẽ Tạ Quang Nghị cũng muốn hộc máu rồi. Thế nhưng tuyển thủ mới tới này nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, biểu tình chăm chú, mặt đầy thái độ nghiên cứu khoa học sặc mùi văn hiến, chẳng thể đặt cạnh từ “đáng khinh” cho đặng… Vì thế Tiêu Tư Kính đành phải sửa lời thành “phương thức thật là đặc biệt”.
Khán giả cười bò, thực sự Tiêu đội đúng là “Miệng hạ lưu tình”.
Ngô Trạch Văn chờ trên cây phóng rắn ra cắn Tạ Quang Nghị, trong đầu yên lặng tính toán lượng sát thương mà rắn gây ra. Lượng thương tổn của rắn thực ra cũng không cao hơn sát thương của chủ nhân, nhưng đáng ghét ở điểm rắn độc gặm cắn liên tục cũng sẽ tạo thành trạng thái trúng độc. Tạ Quang Nghị bị cố định chạy không thoát, chỉ có thể đờ đẫn đứng đó để rắn cắn cho trúng độc ba tầng.
May mà thời gian khống chế của Ngô Trạch Văn không dài, ngay khi hiệu quả định thân vừa chấm dứt, Tạ Quang Nghị cũng lập tức Phi hạc xung thiên lên ngọn cây, ám khí trong tay ném ra từ không trung – Tang hồn đinh! Phi hoa trích diệp! Bạo vũ lê hoa châm!
Combo này của Tạ Quang Nghị rất dứt khoát, ba loại ám khí xuyên thẳng vào người Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn thấp máu ngã xuống đất trong nháy mắt.
– [Ba Quang Lân Lân] kích sát [Mê Vụ Chiểu Trạch]!
Có thể thấy Tạ Quang Nghị đã sớm chuẩn bị combo này để tiễn đưa Ngô Trạch Văn, thực sự anh không muốn chơi bập bênh với học bá nữa, đau đầu chết.
Ngô Trạch Văn xoay người đi xuống, cậu chỉ bào đi được 5% máu của đội phó Tạ cũng đã tốt lắm rồi. Bởi vì cậu có thể dựa vào rắn độc đi cắn người, còn bản thân không thể gây thêm sát thương, Tạ Quang Nghị mà nhìn thấy cậu thì một combo cũng đủ khiến cậu đo đất.
Sau khi Ngô Trạch Văn đi xuống, Lưu Xuyên lập tức vươn tay gắt gao ôm lấy cậu.
Thực ra Lưu Xuyên muốn nói rất nhiều điều với Ngô Trạch Văn, nhưng thời khắc này hắn lại thấy cổ họng như có gì chặn lại, chẳng thể thốt được lời nào. Tôi yêu em, em đánh tốt lắm, em ngầu bá cháy, cảm ơn em Trạch Văn… hắn đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chẳng hề đủ để biểu đạt được tâm tình của bản thân lúc này. Khi ngôn ngữ đã không còn tác dụng, Lưu Xuyên dứt khoát dùng hành động để biểu đạt, ôm chặt Ngô Trạch Văn vào ngực như muốn hòa thành một thể.
Ngô Trạch Văn bị hắn ôm đỏ cả tai, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Mọi người đang nhìn kìa.”
Lưu Xuyên đành luyến tiếc buông Trạch Văn ra, vươn tay xoa đầu cậu, sau đó kéo cậu về lại chỗ ngồi.
Lam Vị Nhiên cười nói: “Đội trưởng không ôm cổ vũ tôi một miếng à? Tôi sắp lên sân rồi hồi hộp lắm nè.”
Lưu Xuyên không khách khí nói: “Đừng có giả nai, lên đi.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lam Vị Nhiên giả nai thất bại đành xoa tay bình tĩnh ngồi vào ghế tuyển thủ.
Anh vốn tưởng Lưu Xuyên sẽ phái Lâm Đồng lên, phần lớn thời gian Lâm Đồng đều lên đánh quá độ vị trí thứ hai, đột nhiên Lưu Xuyên phái anh lên khiến Tứ Lam cũng hơi bất ngờ. Có điều ngẫm lại cũng dễ hiểu, ý đồ của Lưu Xuyên rất rõ ràng – Long Ngâm tuyệt đối phải giành được điểm lôi đài vòng đầu tiên! Vòng thứ hai đến phiên Long Ngâm chọn bản đồ chọn người trước, Hoa Hạ sẽ chuẩn bị sau, đội tuyển Hoa Hạ nhiều cao thủ như vậy còn có ngoại binh viện trợ Trình Duy, bị Hoa Hạ nhắm vào thì rất khó đánh. Nếu thua vòng đầu, đến vòng thứ hai mà mắc sai lầm thì kế tiếp coi như xong!
Vòng này nhất định phải thắng, vì thế dưới tình huống Ngô Trạch Văn đã tạo được ưu thế, đương nhiên Lưu Xuyên phải phái Tứ Lam ra.
Ngay khi bốn chữ “Lam Lam Lam Lam” giống nhau xuất hiện trên màn hình lớn, hiện trường cũng vang lên tiếng hoan hô nhức óc đinh tai – vậy mà đội phó Lam lại ra trận!
Đã lâu lắm rồi mọi người không gặp Lam Vị Nhiên trên lôi đài, fan của Long Ngâm hiển nhiên rất kích động.
Mà lúc này fan Lạc Hoa Từ cũng kích động không kém, spam một đống: “Sư phụ xông lên!” “Sư phụ 6666!” “Sư phụ cố lên!”.
Sau khi Diệp Thần Hi không ngừng ca ngợi ở khắp mọi nơi, Lam Vị Nhiên thành công đạt được danh hiệu “Sư phụ tốt của liên minh”.
Diệp Thần Hi theo dõi trận đấu trên khán đài cũng nhếch môi, nói: “Vậy mà lại phái sư phụ ra.”
Lâm Vũ Phàm ở bên cạnh nói: “Hôm nay đúng là Long Ngâm rất khí thế, tuyển thủ đầu tiên tạo ưu thế mà vẫn phái Tứ Lam lên, Xuyên thần muốn dốc toàn lực giành được điểm vòng này sao?”
Diệp Thần Hi gật đầu: “Ừ, có lẽ Xuyên thần lo lắng về người thứ ba của Hoa Hạ, muốn tận lực thủ hòa hoặc giữ ưu thế đến trận thứ ba. Nếu phái Lâm Đồng lên nhỡ đâu rơi vào thế bị động thì Hoa Hạ tung con bài tẩy lên sẽ không dễ đánh nữa.”
Lâm Vũ Phàm nghi hoặc nói: “Nhưng Hoa Hạ nhiều cao thủ như thế, tỉ lệ thắng của Lương Hải Tân trước Xuyên thần cũng chỉ nhiều nhất là 40% thôi mà? Hứa Mạch và Lăng Đông cũng chỉ tầm trình độ như Từ Sách… Xuyên thần cũng cẩn thận quá rồi, dù Lâm Đồng ra sân có rơi vào thế bị động thì với năng lực PK đơn của anh ta giết đội phó Tạ rồi giết luôn người thứ ba của Hoa Hạ, thu thập tàn cuộc chẳng phải vẫn dễ ợt sao?”
Nghi hoặc của Lâm Vũ Phàm cũng giống với của đám tuyển thủ chuyên nghiệp. Với trình độ solo của Xuyên thần, thường xuyên double kill trên lôi đài, hắn lên sau cùng còn sợ không yên tâm gì nữa? Dưới cục diện có lợi mà vẫn phái Tứ Lam ra? Chẳng nhẽ hôm nay Tứ Lam không lên đoàn chiến? Hay Long Ngâm có suy nghĩ gì khác?
Mọi người bắt đầu rơi vào giai đoạn “Đoán ý Xuyên thần”, chỉ có Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân biết rõ trong lòng, hôm nay khi ăn trưa Lưu Xuyên từng nói Hoa Hạ có “cao thủ thần bí” ra trận, rõ ràng Lưu Xuyên làm như vậy là để đề phòng bị rơi vào thế bất lợi, nhỡ người thứ ba không đánh nổi lại vương bài của Hoa Hạ thì sẽ mất công toi.
Trương Thư Bình chủ động mở miệng nói: “Tiêu đội thấy thế nào về cách phân nhân sự này?”
Tiêu Tư Kính phân tích khách quan: “Loại bản đồ này khá bất lợi cho loại hình đánh cận chiến, đánh tầm xa thì sẽ dễ hơn, tuyển thủ dmg của Long Ngâm phần lớn là cận chiến, Tạ Quang Nghị ẩn thân ám sát sẽ khiến cận chiến rất đau đầu. Lúc này nếu phái Minh Giáo Từ Sách, Cái Bang Lâm Đồng hay Nga Mi Tần Dạ đều không ổn. Năng lực solo của Tạ Quang Nghị rất mạnh, đấu với cậu ta trong bản đồ Vĩnh dạ sâm lâm này cũng không có phần thắng quá lớn, nếu xét về đánh tầm xa thì Ngô Trạch Văn đã lên rồi, có lẽ Lưu Xuyên sẽ đánh cuối, vì vậy chỉ có thể phái Tứ Lam lên thôi.”
Trương Thư Bình sửng sốt nói: “Không phải Tứ Lam cũng là cận chiến sao?”
“…” Tiêu Tư Kính không thèm vạch mặt Trương Thư Bình, mở miệng nói, “Tứ Lam cũng có thể đánh tầm xa.”
Trương Thư Bình hiểu ra: “À đúng, đội phó của Long Ngâm là tuyển thủ tinh thông cả ba hệ Tiêu Dao mà.”
“…” Tiêu Tư Kính thực không thể không phục cái kiểu biết rõ còn cố hỏi, tự hỏi tự trả lời của Trương Thư Bình, thực ra với tố chất chiến thuật của Trương Thư Bình, anh đã sớm đọc vị nguyên nhân hắn bố trí người như vậy rồi.
Hai người một hỏi một đáp, khán giả mới hiểu ra: Hóa ra Lam Vị Nhiên còn biết đánh tầm xa nữa!
Quả nhiên sau khi Tứ Lam ngồi xuống ghế, trong mười giây liền nhanh chóng điều chỉnh trang bị và điểm thuộc tính, một Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu lóe sáng trên sân khiến mọi người cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp: “…”
Đội tuyển Long Ngâm thực sự quá khó đoán, chỉ huy thì đổi qua đổi lại, đến lưu phái cũng đổi tái đổi hồi, đủ thể loại khả năng, nghĩ thôi đã nhức đầu.
Tạ Quang Nghị ở trên sân đấu cũng rất sửng sốt.
Nhìn trang bị và điểm thuộc tính cộng thêm của Lam Vị Nhiên rõ ràng là dùng để chơi Ngọc tiêu đánh xa, đặc điểm dễ nhận biết nhất của Tiêu Dao Ngọc tiêu chính là tiếng tiêu có khả năng “công kích sóng âm” xuyên qua chướng ngại, dù hai người có cách nhau một cây đại thụ thì Lam Vị Nhiên cũng vẫn có thể đánh được Tạ Quang Nghị. Có điều khuyết điểm của Tiêu Dao Ngọc tiêu cũng rất rõ ràng, tiếng tiêu sẽ bị giảm sát thương khi xuyên qua quá nhiều chướng ngại vật, hơn nữa khi hệ Ngọc tiêu bùng nổ thì sẽ không tạo dame cao như Chiết phiến, nếu solo mà nói thì thực ra cũng không có nhiều phần thắng khi đánh với Ám khí Đường Môn.
Tỉ lệ thắng của Tạ Quang Nghị khi đấu với tuyển thủ vương bài của lưu phái Tiêu Dao Ngọc tiêu Diệp Thần Hi cũng là 50:50, đấu với sư phụ Lam Vị Nhiên của Diệp đội đương nhiên anh cũng không phải sợ, hiện tại phong độ của Tứ Lam không thể tốt như Diệp Thần Hi, huống hồ bản đồ hôm nay lại cực kỳ có lợi cho Đường Môn.
Tiêu Tư Kính bình luận: “Trận này 50:50, đội phó Tạ bị Ngô Trạch Văn cấu mất 5% máu, chênh lệch nhỏ ấy cũng không ảnh hưởng quá lớn tới cục diện trận đấu, Tứ Lam đánh với Tạ Quang Nghị 95% máu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lam Vị Nhiên cũng hiểu rõ điều này, vì thế anh cũng không sốt ruột.
Vừa rồi anh đã nhớ kỹ vị trí khi Tạ quang Nghị giết Ngô Trạch Văn, Tạ Quang Nghị không thích mai phục đánh lén ở chỗ tối theo kiểu đáng khinh, anh chỉ dựa vào cách chơi bạo kích trực tiếp cũng có thể đánh bại rất nhiều đại thần trong giới. Người con trai này tính tình nghiêm túc, thực ra cũng rất tự tin. Bởi vậy Lam Vị Nhiên cũng không sợ anh sẽ trốn trên ngọn cây bẫy người như Ngô Trạch Văn.
Quả nhiên, vừa mới tới giữa bản đồ đã thấy Tạ Quang Nghị đứng đó như đang chờ đợi.
Vừa rồi khi đấu với Ngô Trạch Văn, Tạ Quang Nghị đã dùng skill ẩn thân, hiện tại còn đang chờ hồi chiêu. Lam Vị Nhiên nhìn thấy anh công khai đứng đó cũng không bất ngờ, tiêu ngọc trong tay giương lên, phóng ra một chiêu tấn công từ xa của Tiêu Dao, “Trường phong xuy tuyết!”
Nhìn Tứ Lam thực hiện động tác cộp mác Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu, rất nhiều khán giả nhất thời có chút phản ứng không kịp, cảm giác hình như Diệp đội vừa nhập vào anh…
Diệp Thần Hi ngồi ở khán đài mỉm cười, hiện tại trang bị của Lam Vị Nhiên đúng là giống y như sinh đôi với “Thẩm Khê” của hắn, có lẽ đây cũng coi như thần giao cách cảm phải không?
“Trường phong xuy tuyết” là skill tấn công theo đường thẳng, hiển nhiên là dùng để thử, Tạ Quang Nghị cũng không ngốc mà đứng đó chờ bị đánh, lập tức khinh công “Mê ảnh tung” bay tới phía sau Tứ Lam, Tang hồn đinh trong tay phi ra – đinh bạc dày đặc như thiên la địa võng bao phủ Lam Vị Nhiên trong nháy mắt, đây chính là cách chơi Lạc tuyết thức đã làm nên tên tuổi Tạ Quang Nghị!
Tứ Lam bị combo này bào đi không ít máu, anh cũng không gấp, xoay người tung một chiêu “Bình hồ thu nguyệt”!
Chính xác!
Bình hồ thu nguyệt là một kỹ năng khống chế từ xa rất mạnh, hiệu quả chính là – hỗn loạn đơn mục tiêu.
Sự đáng ghét của môn phái Tiêu Dao chính là “Hỗn loạn”, Lâm Vũ Phàm chơi Tiêu Dao phụ trợ có trận pháp hỗn loạn quần thể, còn Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu thì có kỹ năng “Bình hồ thu nguyệt” để tạo hỗn loạn đơn mục tiêu, thao tác chiêu thức này khá phức tạp, tiếng tiêu khuếch tán theo đường thẳng, quân địch trúng chiêu đầu tiên sẽ chịu thương tổn nhiều nhất từ sóng âm, đồng thời sinh ra hiệu ứng hỗn loạn, người thứ hai trúng chiêu sẽ nhận sát thương lan từ sóng âm, thương tổn sẽ giảm dần theo số người trúng chiêu, tối đa trúng được sáu người.
Cao thủ chơi Tiêu Dao Ngọc tiêu sẽ biến “Bình hồ thu nguyệt” thành skill khởi động cho một combo, Lam Vị Nhiên suy nghĩ y như vậy, sau khi phán đoán được vị trí ra tay của Tạ Quang Nghị, anh liền xoay người quyết đoán dùng “Bình hồ thu nguyệt” nhắm trúng Tạ Quang Nghị, Tạ Quang Nghị chịu ảnh hưởng hỗn loạn nhất thời mất khống chế, như ruồi không đầu đi loạn khắp nơi.
– Trường phong xuy tuyết!
Lần này kỹ năng của Lam Vị Nhiên chắc chắn nhắm trúng, Đường Môn mất khống chế rơi vào hoàn cảnh như khỏa thân chờ người ta tới đè.
– Liêm động hà phong! Tiêu tương thủy vân! Mặc tử bi ti! Song hạc thính tuyền!
Một combo của Lam Vị Nhiên hoa lệ tới mức không thể dời mắt!
Trên màn hình lớn, nam tử Tiêu Dao dáng người thon dài cầm tiêu ngọc xanh biếc trong tay đứng trong rừng sâu phủ ánh trăng bạc thổi tiêu, tựa như một vị quân tử tác phong nhanh nhẹn… Nhưng khi sóng âm xanh biếc nhu hòa vòng quanh Tạ Quang Nghị, máu của Đường Môn Tạ Quang Nghị cũng theo khúc nhạc mà tụt điên cuồng!
Tuy cùng là Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu, nhưng phong cách của Lam Vị Nhiên lại khác biệt hoàn toàn so với đồ đệ Diệp Thần Hi. Diệp Thần Hi tấn công bình tĩnh nhu hòa, ẩn tàng sát khí, hắn vốn thích đánh theo cách di chuyển du kích. Khi Diệp Thần Hi PK, thân hình mơ hồ biến hóa, tiếng tiêu vang lên từ bốn phương tám hướng khiến người ta có cảm giác như quỷ mị. Còn Lam Vị Nhiên thì thiên về khống chế đối thủ rồi dùng bạo lực nghiền áp, động tác hoa lệ ưu nhã nhưng khúc tiêu lại tạo ra sát thương khổng lồ!
Dù Lam Vị Nhiên chơi Tiêu Dao hệ nào đi nữa thì phong cách cá nhân vẫn rất rõ ràng, anh chơi theo lối kết hợp giữa bạo lực và hoa lệ, không hề khách khí đánh thẳng mặt trực tiếp, thừa dịp hiệu quả khống chế của Bình hồ thu nguyệt, anh đã bào đi 25% máu của Tạ Quang Nghị chỉ bằng đúng một combo!
Tạ Quang Nghị cũng không hề gấp, sau khi trúng hiệu quả hỗn loạn của Tiêu Dao, anh không thể khống chế nhân vật của mình, ngón tay vẫn giữ trên bàn phím, thời cơ vừa tới, lập tức dùng “Mê ảnh tung” khinh công nhảy tới phía sau Lam Vị Nhiên, bùng nổ liên kích của Ám khí Đường Môn – Bạo vũ lê hoa châm kèm theo Thiên tuyệt địa diệt!
Vì trúng chiêu từ sau lưng sẽ bị thương tổn nhiều hơn, trong nháy mắt trên người Lam Vị Nhiên đã bị chồng hai tầng mất máu, máu của hai bên lại trở về trạng thái cân bằng.
Sau một hồi trao đổi chiêu thức, chiến cuộc trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết.
Trương Thư Bình không khỏi mở miệng nói: “Không ngờ Tứ Lam chơi Ngọc tiêu của Tiêu Dao cũng lợi hại như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chơi lưu phái này.”
“Tôi cũng vậy.” Tiêu Tư Kính nói, “Năm đó khi còn là đội trưởng Lạc Hoa Từ, vì để phối hợp với đồng đội tạo Tiêu Dao hợp kích, Tứ Lam vẫn chơi Chiết phiến, phần lớn chúng ta cũng chỉ nhìn thấy cậu ta chơi Chiết phiến cận chiến.”
“Đúng vậy.” Trương Thư Bình tán đồng, “Năm đó khi Hoa Hạ đấu với Lạc Hoa Từ, cậu ta đều chơi Chiết phiến trong phần lớn các trận, lần này trở lại liên minh cũng đa số chơi Chiết phiến. Tuy vẫn luôn có lời đồn cậu ta tinh thông ba hệ, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nghĩ rất nhiều người cũng sẽ không tin cậu ta cũng có thể khống chế Tiêu Dao Ngọc tiêu thoải mái như vậy.”
Tuy nói cùng là Tiêu Dao, nhưng trên thực tế, thao tác hệ Chiết phiến hoàn toàn khác với hệ Ngọc tiêu.
Chiết phiến là hệ cận chiến, dùng quạt trực tiếp lại gần đánh người là được, chiêu cuối tấn công đa mục tiêu hình quạt, khá dễ trúng, là điển hình cho cách chơi cận chiến thô bạo. Nhưng thao tác hệ ngọc tiêu thì phức tạp hơn, ví dụ như mấy chiêu kiểu Trường phong xuy tuyết, Tiêu tương thủy vân, Mặc tử bi ti, Song hạc thính tuyền, đều công kích theo đường thẳng, chơi không chắc tay sẽ rất dễ đánh hụt, đặc biệt trong tình huống đối thủ di chuyển hỗn loạn, muốn dùng skill đánh theo đường thẳng thì sẽ phải thao tác rất phức tạp.
Nếu sử dụng combo của Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu thành công thì thương tổn sẽ không ngừng gia tăng.
Lúc này trên người Tạ Quang Nghị dính trạng thái debuff gọi là “Tiếng tiêu sợ hãi”, chính là do trúng phải combo một đống skill theo đường thẳng của Lam Vị Nhiên. Sau khi Tiêu Dao Ngọc tiêu dùng combo thì thương tổn sẽ tiếp tục gia tăng khi sử dụng combo tiếp theo. Vì thế cao thủ Tiêu Dao Ngọc tiêu khi đi bán hành chỉ cần dùng một combo là có thể hành gà đến chết.
Có điều Tạ Quang Nghị không phải newbie, sau khi trúng liên kích của Lam Vị Nhiên, anh liền mạnh mẽ mở skill ẩn thân khi chiến đấu “Ảnh độn”, cắt đứt combo của Lam Vị Nhiên đồng thời di chuyển ra phía sau đối phương, tiếp tục bùng nổ ám khí.
Hai người cứ trao đổi chiêu thức liên tục, ngươi tới ta đi, vì sát thương của cả hai đều rất cao khiến máu của bọn họ hạ xuống không ngừng, chỉ trong ba phút ngắn ngủi, cả hai đều thấp máu, thanh máu nhấp nháy ánh đỏ.
Sau một thời gian dài mài máu của nhau, Tạ Quang Nghị còn lại 2% máu, Lam Vị Nhiên thì còn 4%, chênh lệch giữa hai bên không đáng kể, quan trọng xem ai có thể đánh trúng đối thủ để kết thúc ván đấu mà thôi.
Đúng lúc này kỹ năng ẩn thân của Tạ Quang Nghị hồi lại, Lam Vị Nhiên chắn chắn đối phương sẽ ẩn thân đánh chết mình, không do dự quay đầu lại tung ra “Bình hồ thu nguyệt”!
Hiệu ứng hỗn loạn lại trúng, ngay sau đó lại là combo Trường phong xuy tuyết, Liêm động hà phong, khiến 2% của Tạ Quang Nghị bốc hơi!
– [Lam Lam Lam Lam] kích sát [Ba Quang Lân Lân]!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! Diệp Thần Hi ngồi trên khán đài cũng nhịn không được mà vỗ tay cho sư phụ.
Lâm Vũ Phàm khiếp sợ nói: “Sao Tứ Lam chơi Tiêu Dao Ngọc tiêu xịn thế này? Hai lần Bình hồ thu nguyệt… đều có tỉ lệ trí mạng quá cao…”
“Phải.” Diệp Thần Hi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, “Cách chơi của tôi cũng chính là do anh ấy dạy.”
“…” Lâm Vũ Phàm chợt hiểu ra. Suýt thì quên mất, cách chơi của vị Diệp đội bên cạnh mình là do Tứ Lam truyền thụ, Diệp Thần Hi làm được thì sao có chuyện Lam Vị Nhiên không thể làm!
Trương Thư Bình thấy một màn này cũng không khỏi cảm thán: “Xoay người đánh ‘Bình hồ thu nguyệt’ thực ra rất khó, trong nháy mắt điều chỉnh tầm nhìn rồi tung ra chiêu tấn công heo đường thẳng mà có thể đánh trúng, rõ ràng Tứ Lam đã dự đoán được vị trí cực kỳ chuẩn xác. Tỉ lệ trí mạng này tại liên minh có lẽ cũng chỉ có Diệp đội của Lạc Hoa Từ nhỉ?”
“Diệp đội là đồ đệ của Tứ Lam.” Tiêu Tư Kính một câu bình thiên hạ.
“Cũng đúng.” Trương Thư Bình cười, “Vẫn có người nói Diệp đội trò giỏi hơn thầy, mạnh hơn sư phụ, có điều hôm nay xem ra Tứ Lam vẫn là thanh kiếm chưa cùn.”
Tuy rằng Lam Vị Nhiên giết được Tạ Quang Nghị, nhưng trên người anh cũng trúng trạng thái mất máu của Tạ Quang Nghị, 4% máu đã tụt còn 1%, mọi người còn nghĩ anh sẽ mất máu mà chết, ai ngờ vẫn còn một điểm ít ỏi này, vậy mà Tứ Lam không bỏ mạng, còn đứng dưới tàng cây nhấn phím cách liên tục để chứng minh anh đây vẫn sống, nhìn qua thực sự kinh hồn táng đảm.
Trên đài tuyển thủ, Lam Vị Nhiên đánh xong Tạ Quang Nghị dù mặt mỉm cười nhưng ngón tay lại có chút cứng lại. Trạng thái của anh đã không còn có thể so được với đồ đệ Diệp Thần Hi nữa, vừa rồi bùng nổ combo khiến ngón tay của anh đã bắt đầu mệt nhọc, đánh chết được Tạ Quang Nghị cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, trận thứ ba đành giao cho Lưu Xuyên vậy.
Hoa Hạ nhanh chóng phái tuyển thủ thứ ba ra sân.
ID: Duy Nhất Chuyên Chúc;
Giới tính: Nam;
Tuổi: 18 tuổi;
Số điểm hạ gục lôi đài: 1
Số liệu này khiến mọi người đều bất ngờ, điểm hạ gục lôi đài chỉ có một điểm đồng nghĩa với việc người này chỉ lên lôi đài một hai lần, hoặc là một newbie phần lớn thời gian đều bị người ta giết còn bản thân thì không lấy được điểm hạ gục nào. Từ khi nào Hoa Hạ lại có một tuyển thủ như vậy? Khán giả cảm thấy mịt mờ không rõ.
Trình Duy ngồi vào ghế tuyển thủ, màn hình lớn phát hình ảnh của cậu.
Thiếu niên bỏ mũ xuống, máy quay phóng đại gương mặt trên màn hình, cậu vẫn mang theo nét ngây ngô thuộc về niên thiếu, khóe miệng nhếch lên, khi mỉm cười như ánh nắng ban mai, rất có sức sống, đôi mắt to tròn sáng sủa, thần thái sáng láng, ngồi trước máy tính cười nhẹ, nhìn qua rất tự tin.
Lam Vị Nhiên cũng thấy thông tin đối thủ trên màn hình, nhịn không được thoáng cười, đánh chữ nói: “Cuối cùng cũng đánh cho boss ẩn phải ra rồi ha?”
Trình Duy: “…”
Lam Vị Nhiên vươn vai nói: “Tôi muốn nghỉ.”
Nói xong anh liền khinh công nhảy lên ngọn cây, sau đó hai tay rời bàn phím, để “Lam Lam Lam Lam” ngã xuống đất chết queo.
Khán giả: “…”
Diệp Thần Hi: “…”
Mọi người nhìn một màn này mà đờ đẫn, Tứ Lam chơi trò này đồng nghĩa với tự sát, chẳng ai hiểu rốt cuộc là làm sao.
Tiêu Tư Kính liếc qua liền nhìn ra manh mối, nói: “Bệnh lười của Tứ Lam lại tái phát chứ sao. Còn có 1% máu, mana thì cạn sạch, chẳng giãy giụa thêm được gì, dứt khoát ngã chết cho nhanh nhanh còn đi nghỉ.”
Trương Thư Bình: “…”
Trương Thư Bình tỏ vẻ cạn lời với hành động của Tứ Lam, nói gì mà dù thế nào cũng phải kiên trì đến cuối, hoàn toàn không thể áp dụng lên Tứ Lam cho được, không muốn đánh thì tự ngã chết, dù sao 1% máu thì đối thủ tới dùng đòn đánh thường cũng chết tức tưởi rồi, chẳng bằng tự kết liễu bản thân cho xong.
“Khụ khụ, đội tuyển Long Ngâm hình như rất thích tự sát, Lý Tưởng Đại Sư cũng thường xuyên tự sát.” Trương Thư Bình cười nói, “Tứ Lam tự sát quá quyết đoán, chúng ta cùng xem tuyển thủ thứ ba của Long Ngâm ra trận sẽ là ai.”
Sau khi Lam Vị Nhiên tự sát đi xuống, những thành viên Long Ngâm đều vỗ tay cho anh, mọi người đã quen với kiểu hành động phóng khoáng này, Lưu Xuyên cũng bất đắc dĩ nhìn anh một cái, vỗ vai anh nói: “Vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lam Vị Nhiên cười gật đầu: “Ừ, xem cậu thế nào.”
“Yên tâm.” Lưu Xuyên mỉm cười, “Đánh boss ẩn là nghề của anh rồi.”
Trong sự nôn nóng mong chờ của mọi người, màn hình cuối cùng cũng hiện ra bốn chữ: Hải Nạp Bách Xuyên!
Khán đài bộc phát tiếng vỗ tay!
Nghênh chiến tuyển thủ thần bí Trình Duy của đội tuyển Hoa Hạ, vậy mà lại là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm – Xuyên thần!