• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh loé rạng đỏ rực cuối chân trời, ánh nắng e ấp, dịu êm của những ngày thu mát mẻ, gió lạnh phảng phất, không gian xuất hiện trước mắt Diệp Băng Băng tuyệt đẹp.



Không ồn ào tấp nập như thành phố, không đông đúc người qua kẻ lại, đổi lại là sự yên bình và tĩnh lặng.



Tự nhiên lòng chị cũng vơi đi bao phần sầu ưu, phiền não.



Đôi mắt sáng quắc, Diệp Băng Băng nhìn người đàn ông ngồi cạnh mê mẩn, ước gì anh cũng ở trong lòng chị cũng yên bình và phẳng lặng như thế thì tốt biết bao, trong đôi mắt chị là sự dịu dàng và trầm ấp, bờ môi mỏng hé nụ cười thoáng qua.



Đỉnh núi Hòn có bờ biển Vịnh, cảnh sắc nơi đây là sự kết hợp của núi rừng và biển cả, tạo nên một màu sắc thiên nhiên kì vĩ, tuyệt đẹp và hoang sơ.



Hai người cùng đứng chênh vênh trên hòn đá đôi trên đỉnh Hòn, ngắm nhìn vẻ đẹp dữ dội của bờ biển Vịnh, gió thổi qua hơi lành lạnh, phất phới tà áo tung bay, sảng khoái tinh thần, lấp đầy khoảng trống.



Diệp Băng Băng quay sang hỏi Vương Dực Quân: “Anh đã từng nghe qua tương truyền về núi Hòn và biển Vịnh chưa?”



Vẻ mặt điềm tĩnh, Vương Dực Quân ngoái nhìn Diệp Băng Băng hỏi lại: “Tương truyền điều gì?”



Đôi mắt trong veo chị hướng về xa xăm, giọng nói êm ái: “Người ta nói rằng những người tới đây nếu khắc được tên mình và người thương trên đá núi Hòn rồi lấy nó ném ra biển Vịnh thì sẽ có cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp và bình an. Theo ngọn sóng cuốn đi những nỗi buồn ra khơi.”



“Ấu trĩ… Như thế cũng nghe.”- Vương Dực Quân liếc mắt nhìn chị thốt lên.



Mỉm cười nhẹ nhàng, Diệp Băng Băng trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói tiếp: “Vậy chúng ta thử xem, anh có dám không?”



Không nói có nghĩa đồng ý, chị đã hiểu như thế, nhớm người đứng dậy đi tìm hòn đá nhỏ nhắn vuông vắn, dùng vật nhọn khắc lên đó hai chữ “B&Q”.



Vương Dực Quân cũng mon men làm theo, chị chẳng biết anh khắc gì lên trên đó nhưng khoảnh khắc hai hòn đá cùng bay lên cao rồi lặn hụt xuống nước khiến Diệp Băng Băng xao lòng, môi hé cười, lòng thầm nghĩ: “Trời cao có mắt, duyên phận của hai chúng con phụ thuộc vào người sắp đặt. Nếu nó là nhân duyên con hi vọng người đàn ông này sẽ là người cuối cùng đi trên con đường thênh thang của cuộc đời con; nếu là nghiệt duyên con chỉ mong hai chúng con mãi mãi đi ngược chiều nhau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”



Liếc mắt sang nhìn người đàn ông đứng cạnh, lần này anh cũng đáp lại cái nhìn của chị bằng nụ cười.



Vương Dực Quân bỗng nhiên hỏi: “Ban nãy cô khắc gì trên đó vậy?”



“Bí mật.”- Diệp Băng Băng cười nói thêm: “Nếu nói ra còn gì là linh nghiệm nữa.”



Ngồi xuống trên hòn đá cao nhất đỉnh núi Hòn, Diệp Băng Băng trầm tư suy nghĩ một lúc rất lâu rồi nói: “Nếu như có một ai đó xây nên một khu nghỉ dưỡng ở đây thì tốt quá. Vừa có chỗ nghỉ ngơi lại thích hợp thu hút khách du lịch.”



Vương Dực Quân bẻ ra ý tứ trong câu nói của chị: “Ý cô là vừa thảnh thơi vừa thu tiền sao?”



Cười lên mấy tiếng nhỏ nhẹ, để lộ hai hàm răng trắng buốt, Diệp Băng Băng hớn hở đáp: “Cho là như thế đi.”



Chẳng hiểu sao Vương Dực Quân như đứng hình tại chỗ, đôi mắt anh bị mê say cuốn hút bởi đôi mắt tinh quái, đôi môi mềm mỏng nóng bỏng và cả nụ cười ấm áp sắc tươi trước mặt, nó khiến trái tim anh bỗng nhiên lỗi một nhịp.



Chưa bao giờ anh dừng lại và nhìn chị lâu đến như thế… Khoảnh khắc đầu tiên này… anh diễn tả không thành lời.



Màn đêm buông xuống kéo theo sương mù ướt đẫm đôi chân Diệp Băng Băng, chị lang thang chậm bước đi trên nền cát trắng, ánh mắt nhìn bờ biển tối mịt, lắng nghe tiếng sóng vỗ êm ả, bình yên đến lạ.



Gió thổi qua hơi lành lạnh, thân thể chị run lên, bỗng nhiên chị cảm nhận thấy một hơi ấm từ sau bờ lưng mỏng, chiếc áo choàng khoác qua vai, quay đầu lại nhìn là bóng hình quen thuộc.



Khương Dực Quân.



Giọng anh lạnh lùng hắt lại một ít hơi ấm nắng thu dịu êm toả lên thân thể chị: “Ngoài trời lạnh, cẩn thận không lại cảm.”



Đôi mắt chị dừng lại chừng ba giây say đắm nhìn rồi mới phản ứng lại: “Em không sao, chỉ đi dạo một chút thôi mà.”



Họ đi cạnh nhau nghe rõ tiếng bước chân và nhịp thở của đối phương, cảm nhận thấy nhịp tim đang đập, và hơi ấm phảng phất mờ nhạt trong khí trời se lạnh nơi biển xa.



Giọng run run, Diệp Băng Băng dường như nín thở, lấy hết dũng khí ra hỏi: “Anh có bao giờ hối hận khi cưới em không?”



Câu hỏi khiến Vương Dực Quân phản ứng dữ dội, đứng sững, ngơ ngác, lòng thổn thức, tim cồn cào, nhất thời chẳng biết đáp lại như thế nào.



Anh im lặng.



Chị hiểu rồi.



Anh đang rất hối hận, nếu thời gian quay lại thì đêm đó anh không say, không làm nên chuyện, không tồn tại đứa bé, thì anh sẽ không phải cưới chị.



Nhếch môi cười nhạt nhẽo, Diệp Băng Băng tự đáp lời của chính mình: “Anh đừng để ý, em chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.”



Anh nghẹn ngào hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô lại đồng ý cuộc hôn nhân này?”



Anh thật sự không biết hay đang giả vờ ngốc.



Câu hỏi như mũi tên chọc thẳng vào trái tim mỏng manh của chị, từng giọt máu tươi róc rách chảy xuống, thân xác chị chết dần, mặt xanh lét, thiếu đi sức sống.



Chị gượng ép bản thân khẽ đáp: “Là vì đứa bé.”



Tại thời điểm ấy anh cũng cảm thấy chạnh lòng.



“Về thôi, đêm đã muộn rồi.”- Vương Dực Quân né tránh nói sang câu chuyện khác.



Đột nhiên điện thoại anh đổ chuông, liếc nhìn trên màn hình chần chừ mấy giây ngắn rồi mới từ chối nhận, linh tính mách bảo chị là cô ấy gọi, chỉ có Tô Hiểu Lâm mới khiến Vương Dực Quân đắn đo suy nghĩ.



Phải lâu rất lâu sau đó Vương Dực Quân mới hỏi tiếp: “Tại sao cô không làm ở công ty Diệp gia mà phải khổ sở làm mấy việc lặt vặt ở toà soạn.”



“Vốn dĩ Diệp gia đâu phải nhà của em. Đó chỉ là nơi nuôi em lớn nhưng không phải máu mủ, không có tình thương.”- Diệp Băng Băng hơi nghẹn ngào.



Nghe xong mấy lời này Vương Dực Quân sốc đứng, giọng lạc nhịp: “Thật vậy sao?”



“Ừm…”



Bảo sao mỗi lần anh nhắc tới Diệp gia chị lại có chút không vui và hụt hẫng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK