• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trời mưa lất phất, cơn mưa phùn đầu đông, hai người một nam một nữ đứng đó từ rất lâu, không nói với nhau câu nào nhưng lòng lại đầy bão tố. Đôi mắt thẫn thờ nhìn từng hạt mưa rơi, sự rơi vô tình, cơn gió đông thổi qua lạnh lẽo, khiến trái tim họ gần như đóng băng.



“Hiểu Lâm, anh phải đi trước đây. Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng.”



Chần chừ nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy một lúc, Tô Hiểu Lâm rốt cuộc cũng không làm trái được lòng mình, giọng run run cất tiếng gọi: “Dực Quân…”



Vương Dực Quân vừa quay đầu đã nằm gọn trong vòng tay Tô Hiểu Lâm, cái ôm siết chặt khiến lòng anh không nỡ bứt ra, sâu trong thâm tâm anh sự giằng xé mãnh liệt.



“Hiểu Lâm sau này em đừng làm như này nữa.”



“Không, Dực Quân, em thật sự không làm được, em không thể nào rời xa anh. Anh có thể nói em làm bất cứ thứ gì kể cả là nuôi đứa con rơi của anh cũng được nhưng xin anh đừng rời xa em. Em biết anh cũng chẳng yêu gì cô ta, làm như thế hai người không cần gượng ép nhau nữa.”



“Hiểu Lâm em tỉnh táo lại đi. Em có biết mình vừa nói gì không vậy?”



“Em không thể tỉnh táo, em thật sự không làm được.”



Tiếng khóc thút thít mỗi lúc một lớn, cái ôm mỗi lúc một chặt thêm, chỉ tới khi Vương Dực Quân tuyệt tình gỡ bỏ mới khiến cô ta buông lơi, cái buông lơi trong bất lực và đau đớn.



Chân anh bước đi nặng nề, cố kìm đi cảm xúc để đầu không ngoảnh lại, đôi bờ mi hơi cay cay nhưng lại chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả. Anh cũng chẳng hiểu nổi chính mình hiện tại, nửa vời và bâng khua, không hiểu nổi muốn gì và cần gì.



Đối với Hiểu Lâm anh không còn là sự rung động mãnh liệt như ngày xưa nữa nhưng vẫn còn chút luyến tiếc và xót xa.



Đối với Băng Băng anh không hắt hủi, xa lạ như lần đầu gặp gỡ mà thay vào đó là rất muốn được chăm sóc mẹ con cô.



Thật sự thần trí anh rất mơ hồ, mơ hồ tới mức không thể phân biệt được khoảng cách giữa tình yêu và thương hại được nữa.



Chỉ đến khi có tiếng còi xe vang lên mới khiến anh tỉnh táo, anh tài xế thò đầu ra bên ngoài cửa quát lớn: “Chán sống rồi sao?”



“Xin lỗi…”



Quay trở về công ty trong tâm trạng nửa vời, Vương Dực Quân lao mình vào công việc, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi đám nhân viên đã bị lôi ra vào phòng họp không dưới năm lần.



Anh chẳng khác gì ngòi thuốc nổ, chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức khiến cả Vương Thụ nổ tan tành trong nháy mắt.



Vừa về đến nhà, Vương Dực Quân liền bừng tỉnh, anh nghe rất rõ chất giọng ngọt ngào của Diệp Băng Băng nói với người đàn ông bên kia đường giây, có vẻ thân thiết lắm!



Là ai… thật sự anh không biết.



Anh chỉ biết lòng mình như muốn bóp nghẹn người đàn ông kia ngay lập tức.



Thấy bóng dáng anh, Diệp Băng Băng lập tức dập máy: “Dực Quân anh về rồi sao?”



“Ò…”



Câu đáp vỏn vẹn một chữ nhạt nhoà, trong ánh mắt anh rực lửa, ngọn lửa khiến gương mặt lạnh cũng phải ửng hồng, một chấm hồng bất chợt, nhanh chóng tan biến đi.



Diệp Băng Băng ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì, ngây thơ hỏi lại: “Anh sao thế? Không khoẻ ở chỗ nào à?”



“Không có.”



“Hay là anh có chuyện gì?”



“Không…”



Để lại giọng điệu hắt hiu như vọng từ âm phủ truyền về, Vương Dực Quân đi lên lầu, bước chân anh để lại tiếng động lớn.



Đóng rầm cửa lại, Vương Dực Quân ném mạnh chiếc áo vest xuống giường, ngón tay chỉ thẳng vào nó, vừa chì chiết vừa độc thoại:



“Giả vờ quan tâm, mày quá hai mặt.”



“Rõ ràng vừa vui vẻ với người khác xong mà cứ làm như thể không có chuyện gì xảy ra.”



Một tiếng cười khe khẽ vang lên từ phía cửa, Diệp Băng Băng đặt ly nước ấm xuống bàn, cô bước tới giải thích: “Anh ấy là Châu Tử Du, đàn anh khoá trên của em thôi!”



Vương Dực Quân đáp trả bằng giọng hằn học không kém ban nãy là bao.



“Đàn anh gì mà gọi điện vào lúc nửa đêm nửa hôm thế kia?”



Diệp Băng Băng vẫn cười, nụ cười điềm tĩnh đến lạ:



“Lần trước anh ấy có nói với em tham khảo về chuyến du học thiết kế bên công ty anh ấy, bảo em về suy nghĩ, cho nên vừa nãy anh ấy gọi để hỏi kết quả thôi!”



Miếng cá ở đâu mà từ trên trời rơi xuống vậy? Rõ mồn một việc anh ta thích em đó còn gì.



Nói Vương Dực Quân suy nghĩ nhỏ nhen cũng chẳng có gì là sai?



Chẳng lẽ đích thực anh đã tự sa lầy vào đoạn tình ái ấy.



Anh không nói gì nhưng nhìn sâu trong đáy mắt anh chị đoán ra được anh đang rất muốn biết chị đã trả lời thế nào.



“Em đã từ chối rồi.”- Chị tự đáp dựa trên phỏng đoán của chính mình.



“Ai nói tôi muốn quan tâm chớ.”- Anh cố kìm nén cảm xúc để nó không bộc phát, nếu làm không tốt chắc anh sẽ phải tìm cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức.



“Vậy em gọi lại cho anh ấy nói là đồng ý.”



Diệp Băng Băng vừa giơ điện thoại lên thì Vương Dực Quân đã chụp lấy, ánh mắt anh hỗn loạn kéo theo lời nói có chút luống cuống: “Đã từ chối người ta rồi còn gọi điện lại nữa chẳng phải sẽ mất mặt lắm hay sao? Hơn nữa suất du học ấy tốt như thế bây giờ em có muốn thì người cũng chẳng cho nữa đâu! Bỏ đi.”



Mím chặt miệng để cười không phát nên thành tiếng, Diệp Băng Băng vẫn cố tình chọc thêm: “Hay là em cứ gọi hỏi lại anh ấy cho chắc vậy. Dù sao thì cũng là đàn anh thân thiết của em biết đâu lại có cơ hội xoay chuyển.”



Ánh mắt Vương Dực Quân lập tức chuyển xuống cái bụng chình ình của Diệp Băng Băng: “Chẳng phải em cũng sắp sinh rồi sao?”



Cúi gầm mặt nhìn xuống bụng mình, chị cười, nụ cười gian manh: “Ò, phải rồi ha. Vậy thôi em không đi nữa vậy.”



Chỉ khi chính tai nghe thấy câu đó, Vương Dực Quân mới buông tay Diệp Băng Băng, lòng nhẹ hẳn: “Vậy em đi ngủ trước đi, tôi đi tắm đã.”



Chân luống cuống bước vào phòng tắm, Khương Dực Quân dựa lưng vào cửa, thở một hơi dài trút bỏ đi căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK