Mặc dù lòng buốt đắng, rối ren nhưng miệng chị vẫn cố gắng nở nụ cười, tỏ ra bản thân không hề quan tâm đến, chỉ là chính đôi mắt chị phản bội lại chị, tận sâu trong đôi mắt ấy có thể nhìn thấy được sự mâu thuẫn, u uất, cô đơn và hiu quạnh.
Nỗi lòng chị như ly nước ấm trong suốt, chỉ cần ai đó nhắc tới cái tên Tô Hiểu Lâm tự nhiên bị khuấy thành màu đặc ngầu miên man.
Nếu nói là chị thiếu tự tin so với cô ấy… Thì cũng đúng, chị lấy cái gì mà bì lại được với người ta.
Tô Hiểu Lâm vừa xinh đẹp, tài năng lại là người nặng tình trong nỗi lòng Vương Dực Quân, cũng chỉ có cô ấy mới khiến được bản mặt sắt lạnh lẽo của anh thay đổi, cũng chỉ có cô ấy mới khiến anh say khướt nhiều đêm dài rồi gọi tên trong tinh thần không tỉnh táo.
Giật mình ra khỏi suy nghĩ mông lung, chị cảm thấy da thịt ở ngón tay mình bỏng rát, một cuồng đỏ hiện lên rõ rệt, bất giác chị theo phản xạ mà kêu lên nhè nhẹ: “Á…”
Đang định quay lên phòng, Vương Dực Quân vội vàng chạy xông tới khi nghe thấy tiếng kêu, bộ mặt lo lắng, nắm lấy đôi bàn tay đỏ hây của chị xả dòng nước lạnh ào ào lên đó, miệng xút xoa, dòng nước như cuộn bay cơn nóng rát, làn da chị dần trở lại cảm giác êm dịu, tinh thần chìm đắm trong mộng say.
“Tâm trí em để đi đâu vậy? Sao lại để bỏng như này.”
Đó là lời quở trách nhưng chị lại xem nó chính là lời mắng yêu thương, xuất phát từ sự lo lắng mà anh dành cho chị.
Chị thật sự không muốn phản ứng lại, cứ im lìm ngoan ngoãn nằm gọn trong đôi bàn tay chắc nịch ấy.
Một lúc sau, vòi nước ngừng chảy, anh đỡ chị ngồi xuống bên ghế, với trên cửa tủ cao lấy ra một típ thuốc mỡ trị bỏng, nhẹ nhàng và cẩn thận bôi lên vết da đỏ ửng trên bàn tay trắng nõn của chị, thi thoảng lại chu đôi môi thổi phù mấy hơi, xoa dịu cơn đau.
“Được rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi.”- Vương Dực Quân nói.
“Nhưng mà… nước nóng mật ong.”
“Cứ để đó lát tôi tự mình uống.”
Đôi chân Diệp Băng Băng nặng nề lên từng bậc cầu thang, cái bụng bự khiến đôi chân chị nhấc lên xuống khó khăn, thân thể lại mệt mỏi, mấy đêm liền chị trăn trở không ngủ được.
Mở cửa phòng bước vào, vừa lúc có cuộc gọi tới, là một số lạ, nhưng vừa nhấc máy chị đã nhận ra chất giọng nam quen thuộc, ấm áp và ngọt ngào, là anh ấy.
Châu Tử Du.
“Băng Băng, là anh đây. Lần trước gặp em vội quá quên xin số vô tình hôm qua anh gặp Bành Bội Bội nên lấy từ cô ấy. Em thế nào? Vẫn ổn chứ!”
“Vẫn ổn…Còn anh.”
“Vẫn vậy thôi! Mấy ngày nữa em có rảnh không? Anh có thứ muốn cho em xem.”
“Thứ gì vậy?”
“Bí mật, gặp rồi em sẽ biết.”
“Được.”
Cuộc điện thoại dứt, Diệp Băng Băng khá tò mò về thứ mà Bạch Tử Du nói đến, trước nay anh ta vẫn luôn là chàng trai biết cách làm phụ nữ vui, trái ngược với bộ mặt tản băng ngàn năm không tan Vương Dực Quân. Chị cũng chẳng hiểu nổi trái tim mình nữa, tại sao không yêu một người hiền lành, ấm áp như đàn anh mà lại phải đâm đầu vào kẻ máu lạnh vô tình như người chồng hiện tại.
Có lẽ mọi thứ đều tuân theo sự sắp đặt sẵn của số phận…
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên chuông điện thoại lại đổ lên lần nữa, vẫn là số máy lạ, nhưng lần này là một giọng nữ xa lạ: “Cô Diệp, tôi gọi đến từ bệnh viện. Tôi gọi để nhắc nhở ngày mai cô có lịch học mát-xa cho mẹ bầu.”
“Tôi đâu có đăng kí.”
“À, lần trước là chồng cô đăng kí.”
Chồng sao?
Diệp Băng Băng phải mất một lúc lâu để bình tâm lại tinh thần, không biết chị có bị nghe nhầm hay không.
Theo lịch trình, buổi xế trưa, ánh mặt trời chiếu giọi gần đến đỉnh đầu, Diệp Băng Băng ra khỏi biệt thự, chuẩn bị tới bệnh viện tham gia khoá học mát-xa, dù sao thì anh cũng đã có lòng đăng kí chị cũng không thể không đi được.
Vừa tới lớp thì cũng đến giờ vào học, liếc mắt nhìn quanh bà bầu nào cũng có chồng kề cạnh, đột nhiên Diệp Băng Băng hơi hoang mang.
Đang miên man trong đống suy nghĩ hỗn loạn thì giáo viên chỉ dẫn hỏi: “Này cô, chồng cô đâu?”
Thoáng vẻ ấp úng, Diệp Băng Băng chỉ có thể mỉm cười rồi đáp qua loa: “Anh ấy bận, không sao mình tôi học cũng được.”
“Không được, bài học hôm nay bắt buộc phải có hai người cùng kết hợp.”
“Chuyện này…”
Trong lúc Diệp Băng Băng còn loay hoay chưa biết làm thế nào thì đột nhiên có giọng nói quen thuộc cất lên: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Ánh mắt sững sờ, Diệp Băng Băng không dám tin người đàn ông đang đến gần mình là Vương Dực Quân, người chị giống hệt cành gỗ khô, bẻ một phát có thể gãy làm đôi.
Hơi lạnh phảng phất, bờ lưng chị đột nhiên cảm giác hơi tê rần, một bàn tay lạnh áp lên làn da nóng hổi của chị, vòng qua eo chạm đến cái bụng phình to phía trước, đôi mắt không chớp chị cúi nhẹ xuống nhìn, đôi bàn tay quen thuộc, ngón tay thon dài, uyển chuyển.
Chỉ đến khi một hơi nóng truyền vào tai chị mới phản ứng lại: “Em còn ngây người ra làm gì? Mau làm theo đi.”
Tuy mấy cảnh thân mật áp sát da thịt khiến cả anh và chị đều ngượng ngùng nhưng chị có thể nhìn ra được sự cố gắng của anh.
Kết thúc buổi học là phần đặt câu hỏi cho giảng viên, trong khi ánh mắt Diệp Băng Băng chú ý tới tứ phía, chăm chú nghe mỗi một câu hỏi và trả lời thì đột nhiên một luồng hơi nóng phát ra áp sát vành tai chị, Vương Dực Quân nói: “Tôi có thể hỏi làm sao để bà bầu buổi tối đỡ bị mất ngủ hay không?”
Ra là anh vẫn để ý tới chị, vẫn biết bao đêm chị trăn trở khó chợp mắt, quay đầu góc ba mươi nhăm độ hơn, ánh mắt chị chăm chú nhìn dáng vẻ say sưa của người đàn ông ấy, tận sâu trong đôi mắt chị chứa đựng nhiều thứ cảm xúc: có hỗn độn, có cảm kích, có ngạc nhiên và có cả sự yêu thương.”
Góc nghiêng liếc vội trong đôi mắt chị: nửa khuôn mặt hoàn chỉnh một con mắt không chớp mở tròn, nửa sống mũi cao che khuất đi bên còn lại, làn da trắng sáng mịn, bờ môi mỏng dính hơi sánh hồng.
Thật sự quyến rũ…