Cơ ngực cuồn cuồn, cơ bụng sáu mũi rõ rệt, làn da thịt vừa săn chắc vừa mềm mại đung đưa theo cái lắc đầu của Vương Dực Quân. Nó thật sự rất đẹp, giống như tạc tượng đúc khuôn, chị chỉ muốn bổ nhào dựa đầu vào đó mà nũng nịu.
Những hạt nước nhỏ li ti vung vãi ra khỏi mái tóc ướt nhoẹt trên mái đầu, che bớt đi mấy phần lạnh lùng trên khuôn mặt ấy, tuy có chút mơ hồ nhưng đẹp đến khó tả.
Đôi mắt hai mí sâu long lanh, làn sống mũi cao Tây, đôi bờ môi mềm mỏng nhấp nhô lên xuống, cuốn hút đến điên dại, chị chỉ muốn lập tức đi tới mà cắn lên đó, cho dù là chết, cũng là cái chết êm ái nhất thế gian.
Mùi hương sữa tắm mỗi lúc một gần, càng lúc càng khiến chị say mê đến điên dại.
Một giọng nói êm dịu vang bên tai chị: “Em ngắm như thế đủ chưa?”
Diệp Băng Băng bị đánh thức quay về thực tại, giọng hơi lúng túng: “Em cũng đâu có muốn, là anh phơi ra trước mắt em đó chứ!”
Đôi chân anh không ngừng bước, chỉ trong chốc lát đã áp sát lên thân thể chị, cái chống tay trên thành giường, ưỡn bờ ngực săn chắc áp sát sàn sạt lên thân thể không phòng bị của chị, giọng anh nửa đùa nửa thật: “Thế có muốn kiểm tra thử là hàng giả hay hàng thật hay không?”
Lớp lí trí sót lại cuối cùng của chị không thể nào cưỡng lại nổi cảm xúc nhất thời, đôi bàn tay run run chị rất nhanh chạm lên thân thể toàn cơ bắp ấy, cái chạm êm tay đến lạ, càng lúc càng cuốn, càng lúc càng muốn đắm chìm.
Anh càng lúc càng tiến gần hơn, thân thể chị theo vô thức ngã nhào xuống giường, đôi tay vẫn không ngừng mân mê bắp thịt êm ái trên vùng ngực xuống bụng anh.
Giọng anh thì thào bên tai chị: “Em có vẻ mê đắm hơn anh nghĩ đó nhỉ? Nếu còn tiếp tục anh sẽ không khống chế được bản thân đâu?”
Chị nhếch môi cười nhạt: “Em đang bầu, không sợ.”
“Là em nói không sợ đó nhé!”
Ngay lập tức anh cúi gầm mặt xuống, đặt nụ hôn nóng bóng lên bờ môi yếu đuối không chút phòng vệ của chị, cái hôn mỗi lúc một sâu khiến cho thân thể chị như thay đổi đột ngột từ mùa đông giá lạnh sang mùa hạ nóng nực, ngọn lửa nóng ran khiến làn má chị ứng đỏ.
Anh cẩn thận luồn lách để không chạm lên vùng bụng chị, còn mọi thứ trên cơ thể anh đều đặt đến.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, chị ngừng lại sự phản kháng yếu ớt hoàn toàn chìm vào trạng thái tận hưởng.
Mỗi lúc cơn giục vọng trong cơ thể anh càng hừng hực, lí trí không ngăn nổi, anh như con sói hoang kiếm được con mồi giữa rừng xanh bất tận, cứ nhào tới mà cấu xé, lực hôn mỗi lúc một mạnh, thô bạo tới mức khiến chị tê tê đầu cuống lưỡi.
Đôi tay anh vuốt ve chầm chậm qua cổ, xuống sâu hơn vào hõm ngực, gỡ bỏ đi dây áo mỏng manh, luồn sâu vào trong đó, nhẹ nhàng mơn trớn làn da thịt mềm mại như khám phá núi rừng đại ngàn, đôi tay anh tê rần đến khó tả.
Nếu không phải chị đang mang thai chắc chắn những hành động ấy sẽ không dừng lại ở đây.
Tuy chưa thật sự thoả mãn dục vọng nhưng có thể xem như tạm khoả lấp đi ham muốn nhất thời.
Anh dừng mọi hành động lại, chỉnh sửa lại dây áo xộc xệch trên bờ vai thon gầy nuột nà của chị, giọng ấm áp cố thoát khỏi cơn bối rối, ngổn ngang: “Xin lỗi, anh không làm chủ được chính mình.”
Đến bản thân Vương Dực Quân cũng chẳng hiểu nổi chính mình.
Anh không hiểu sao cứ mỗi lúc đến gần thân thể mỏng manh không phòng vệ ấy của chị thì dục vọng trong anh bật tới mức lớn nhất, lí trí có tỉnh táo đến đâu cơ bản cũng không thể kiểm soát nổi.
Diệp Băng Băng mất một lúc để lấy lại bình tĩnh cơ bản, cô không dám nghĩ một người từng đẩy mình ra xa vạn dặm nay lại chủ động tới gần đắm chìm vào cơn mê say dẫn lối.
“Dực Quân thực ra chúng ta đã là vợ chồng rồi cho nên anh không cần xin lỗi em.”
Quay đầu vào nhau, đôi mắt quyện sâu vào trong cái nhìn không chớp, lồng ngực bỗng rung lên lỗi đi vài nhịp, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc sũ sượi trên gương mặt nhỏ nhắn, góc cạnh của chị.
Anh im lặng.
Chị lặng thinh.
Không gian như lắng nghe trái tim họ đập.
Chị không rõ anh có đang lầm tưởng hay là gì chỉ biết một điều là chị rất muốn đắm chìm cho hiện tại. Anh thật sự rất ấm áp, hơi ấm toả rộng vào khoảng trống mênh mông trong lòng chị, nó khoả lấp đi bao muộn phiền, tiêu biến đi sầu ưu, mệt mỏi.
Diệp Băng Băng đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới việc anh sẽ nằm cạnh chị, dùng những cử chỉ âu yếm nhất dành cho chị, thời gian cứ nhịp nhàng như thế trôi qua.
Một cuộc điện thoại đưa cả hai về thực tại, thoát ra khỏi mê man, dòng số hiện lên màn hình điện thoại anh là của Tô Hiểu Lâm, nhưng giọng nói rõ ràng là một người đàn ông lạ hoắc, Vương Dực Quân khéo léo đi ra ngoài nói tiếp:
“Anh là ai?”
Đầu giây bên kia hồ hởi giải thích: “Anh đừng hiểu nhầm. Tôi là nhân viên phục vụ, hiện tại vợ anh đã say liên tục nói muốn anh tới đưa về, không biết anh có thể đến ngay được không ạ.”
“Phiền anh gửi định vị sang giúp tôi.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc, tự nhiên nỗi lòng Vương Dực Quân lại hoang mang, anh dựa lưng vào tường, chu môi thở dài mấy hơi đằng đẵng. Không phải vì hai chữ “yêu thương” mà đó là sự áy náy.
Nếu như Tô Hiểu Lâm cứ như này thì anh làm sao dứt ra khỏi đoạn tình cảm ấy.
Nếu như Tô Hiểu Lâm cứ tự làm khổ chính mình thì anh sẽ phải dằn vặt cả một đời.
Anh thật sự bất lực, bất lực trước bản thân.
Có đôi khi còn tự cười chính mình: “Mày là đàn ông mà còn không biết phân biệt đâu là tình yêu? Đâu là thương hại hay sao? Không lẽ mày định nhập nhằng mãi giữa hai cô gái.”