• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi lặng mình bên sân vườn, Diệp Băng Băng ngước nhìn trời cao, một màu tối đen như mực, không trăng không sao, cơn gió cuối thu thổi tới lạnh lẽo và vô tình, bên tai chị văng vẳng mãi câu nói của Cố Hiểu Phong.



“Tôi có thể nhìn thấy Dực Quân đang dần chấp nhận cô nhưng cậu ấy cũng chưa hoàn toàn buông bỏ được mối tình năm năm. Có lẽ vẫn cần thời gian để tiêu hoá hết mọi chuyện.”



Năm năm rồi… năm năm Vương Dực Quân nhất mực chung tình với Tô Hiểu Lâm, mối tình thanh xuân sâu đậm đâu thể nói quên là quên.



Người ta vẫn thường hay nói tình đầu như cơn mưa rào đầu hạ, cảm giác mới mẻ nhưng mong manh dễ vỡ, tuy ướt vai đến lạnh run nhưng lại là thứ khiến người ta khó quên lãng nhất.



Đã mười giờ ba mươi khuya, Vương Dực Quân vẫn chưa trở về nhà, lòng chị như lửa đốt, ánh mắt ngóng chờ thi thoảng lại nhìn ra phía cửa.



Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?…



Đêm qua lúc ngủ say, chị nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy chất giọng lạnh lùng đặc quánh văng vẳng bên tai: “Hiểu Lâm chúng ta chia tay đi.”



Trong cơn mộng mị của giấc ngủ, Diệp Băng Băng thật sự không nhớ rõ những lời anh nói là thật hay chỉ do chị ảo tưởng ra, anh có thật sự chọn mẹ con chị mà chấm dứt mối tình duyên lỡ dở hay không?



Chị ước gì lúc đó mình đủ tỉnh táo để phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Bây giờ trong đầu chị thật thật giả giả lẫn lộn, không thể nào nghe thấy, cảm nhận thấy được.



Càng nghĩ càng rối bời, lòng càng muộn phiền u uất, buông ra không được, níu lấy cũng chẳng xong.



Một giờ ba mươi sáng ở Trung Quốc thì đã vào khoảng Mười ba giờ hơn chiều ở Oa-Xinh-tơn Mỹ, giọng Vương Dực Quân trong trí nhớ mơ hồ của chị rất ảm đạm, sầu ưu, chán chường và vô định. Còn một giọng phụ nữ với vẻ ngạc nhiên, đờ đẫn, như sét đánh ngang tai.



Diệp Băng Băng chỉ nghe rõ câu nói chia tay, còn mọi thứ lại như một cơn mơ, lúc tỉnh dậy không nhớ một điều gì nữa cả, nó biến mất vĩnh viễn ra khỏi tâm trí chị như chưa từng đến.



Dòng suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt đứt khi có tiếng cãi vã trước cửa chính biệt thự, gạt nhẹ đi khoé mắt cay cay, Diệp Băng Băng lao ra, cảnh tượng trước mắt khiến chị tin những gì mình nghe thấy đêm qua là sự thật.



Vương Dực Quân say khướt mướt, tinh thần bị lu mờ bởi hơi rượu nồng, như một người điên đòi ăn chặn tiền của tài xế tắc-xi, anh ấy bảo, anh không trả, không muốn trả, không thích trả, có cũng không trả.



Vẻ mặt tài xế kiểu muốn nói “sai lầm lớn nhất trong mười mấy năm hành nghề là chở một kẻ say khốn nạn như cậu ta về.”



Diệp Băng Băng vác chiếc bụng phình bự chạy ra, đỡ lấy tay Vương Dực Quân, ngại ngùng hỏi tài xế:



“Xin lỗi, xin lỗi anh. Hết bao nhiêu tiền tôi trả anh.”



“Ba mươi tám tệ.”



“Đây… Cảm ơn đã đưa anh ấy về.”



Chân lảo đảo anh bước, mùi rượu nồng làm loãng đi bầu không khí xông thẳng vào khoang mũi Diệp Băng Băng, người anh nóng rực như lửa, đôi mắt lờ đờ, miệng cười như một kẻ ngốc nhưng tận đáy lòng chất chứa bao tâm sự, đầy mệt mỏi, u uất, nói không nên lời.



Tuy chị không nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận được.



“Dực Quân chậm thôi…”



Diệp Băng Băng vừa thở hổn hển vừa nói, người chị nóng dần theo hơi lửa toả ra từ cơ thể anh.



Nằm dài trên giường, anh nắm đôi tay chị níu lại, miệng phát ra mấy ngôn từ lẩm bẩm: “Đừng đi… Đừng đi mà.”



Tuy anh không trực tiếp nhắc tới tên người ấy nhưng chị hiểu được những lời đó anh dành cho ai.



Căn phòng tối đen không ánh đèn, phảng phất mùi nồng rượu hoà lẫn vào không khí, hắt lại một tia sáng ánh vàng nhạt nhoà cuối góc tối, nó khiến tâm trạng Diệp Băng Băng trở nên mù mịt, nhạt nhoà và đầy biến động.



Thì ra tận sâu trong lòng anh vẫn không có một vị trí nào dành cho mẹ con chị, tất cả những gì anh thể hiện ra chỉ để làm tròn hai chữ trách nhiệm, người chiếm hữu trái tim anh vẫn mãi mãi chỉ có một- Tô Hiểu Lâm.



Thời điểm ấy chị đã phân vân, chẳng lẽ quyết định của mình thật sự đã sai lầm?



Liệu rằng có nên dừng lại đoạn tình cảm chỉ toàn là dối trá này hay không?



Chị thật sự không biết, không hiểu…



Sau màn đêm trời sẽ sáng, tia nắng hắt hiu giọi vào đôi mắt đánh thức anh, thân thể rã rời, đầy mệt mỏi, anh cố trườn mình dựa lưng vào đầu giường, hơi chựng lại khi thấy Diệp Băng Băng lạnh lẽo ngồi dưới sàn gục đầu vào ghế sô pha mà thiếp đi.



Lê lết bước chân nặng nề tới gần, Vương Dực Quân chạm khẽ đôi tay lạnh ngắt lên cơ thể chị vừa định đánh thức nhưng lại nhận được pha hú hồn khi cảm giác nóng bỏng tay. Cả người chị như có ngọn lửa ngầm chạy qua, mang theo hơi nóng phát ra da, hơi nóng có sức huỷ diệt bàn tay lạnh lẽo của anh.



“Diệp Băng Băng tỉnh dậy đi. Diệp Băng Băng…”



Chị vẫn mê man, mặt trắng bệch, môi tím tái, người toát đầy mồ hôi lạnh.



Vương Dực Quân đành bế chị lên, đưa tới bệnh viện, bước chân vội vã, lo lắng khiến anh quên mất sự mệt mỏi, lao đầu như thiêu thân.



Chị nằm im lìm trên chiếc giường bệnh được đẩy vào phòng cấp cứu, Vương Dực Quân chỉ muốn ngã quỵ, hơi thở anh toả ra màu lạnh lẽo, tim đập thình thịch liên hồi.



Sắc mặt anh xanh xao trắng nhợt, tận sâu trong đôi mắt là sự hỗn loạn, rối bời và lo âu. Nếu như mẹ con chị xảy ra chuyện gì thật thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình.



Chính anh là người gây ra mọi chuyện tại sao lại bắt mẹ con chị phải gánh?



Ngồi lặng im bên dãy ghế cạnh hành lang, ánh mắt không một giây rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, cứ mỗi độ có thêm một vài y tá được điều vào trong là anh lại thêm căng thẳng, trái tim như vụn vỡ.



Bước chân dội lại từ xa, Bành Bội Bội cùng Châu Tử Du đồng chạy tới, mặt như sát thủ máu lạnh, Châu Tử Du nắm lấy vạt áo Vương Dực Quân, giọng hậm hực: “Mày làm chồng kiểu gì mà để cô ấy phải đi cấp như thế thế kia hả? Băng Băng mà xảy ra chuyện gì thì tao nhất định không tha cho mày.”



Vương Dực Quân không chút phản ứng lại, người cứng đờ như cành gỗ khô mặc cho người ta vứt lại góc xó nào cũng chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK