Khoảng 30 phút sau cô bước ra với một bộ đồ năng động . Mặc một chiếc áo croptop có màu trắng cùng với chân váy xếp li màu đen , mái tóc dài ngang lưng cứ thế để xoã xuống, chân đeo một đôi dày thể thao , trang điểm nhẹ rồi nhanh chóng bước xuống dưới nhà .
Sở dĩ hôm nay mặc như vậy là vì hôm qua Lục Hạo Thiên đã đồng ý đưa cô đi chơi ,mặc đồ thoải mái một chút cho dễ vận động
Vừa bước xuống , cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm lừng phát ra . Bước vào bếp cô thấy một người đang đứng nấu ăn , nhìn sơ qua thì có lẽ người này đã ngoài 50 rồi , chắc đây là dì Thẩm , người mà Lục Hạo Thiên nói đến ngày hôm qua .
Cô bước đến gần , lên tiếng hỏi:
–" À , chào dì , dì là dì Thẩm đúng không ạ ?"
Người kia nghe thấy tiếng cô liền quay lại , nở một nụ cười thân thiện nhìn cô rồi nói :
–" Đúng vậy , con chắc là Hứa tiểu thư ?"
–" Con tên là Hứa Giai Kì , dì cứ gọi con là Giai Kì "
–" Dì sắp nấu xong bữa sáng rồi , con lên gọi cậu chủ xuống hộ dì được không ?"
–" Được ạ , để con lên gọi anh ấy xuống "
Nói xong cô liền đi lên phòng của anh . Vừa mở cửa phòng ra cô hơi bị choáng . Diện tích của căn phòng này cũng bằng với phòng của cô nhưng lại được sơn màu trắng , đen ảm đạm , từ ghế sofa đến cái tủ quần áo , cái tivi cho đến chiếc giường mà anh đang nằm cũng là màu đen . Anh bị cuồng màu đen hay gì ? Cả căn phòng chỉ có một vài chỗ được sơn màu trắng còn lại thì đen từ đầu tới cuối , từ trong ra ngoài.....
–" Nè , Hạo Thiên , dậy đi mau lên "
Cô tiến đến gọi anh , lấy tay lay lay người anh nhưng anh vẫn nằm im một chỗ ngủ ngon lành .
–" Hạo Thiên , dậy nhanh lên , anh hứa hôm nay đưa Giai Kì đi chơi mà "
–" Dậy đi , ăn sáng rồi đi chơi "
–" Em muốn đi chơi "
Thật ra Lục Hạo Thiên đã dậy từ khi cô bước vào phòng của anh . Nhìn vẻ mặt của cô làm anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.
Thấy Lục Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh dậy , cô bắt đầu thấy lo lắng
–" Vẫn chưa tắc thở , chưa chết mà !"
–" Trán cũng không nóng , không phải là sốt"
–" Tim vẫn đập bình thường "
Cô đưa ngón tay ra để gần mũi của anh sau đó lại sờ trán đến nghe nhịp tim , sau đó lẩm bẩm một chút và cô đã rút ra kết luận:
" Lục Hạo Thiên vẫn bình thường , anh chưa chết "
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng anh có nghe loáng thoáng được một ít , anh phải cố gắng lắm mới giữ được khuôn mặt không chút cảm xúc này thì cô quay ra hướng khác , anh nhân cơ hội này mà cười một chút không thì chắc anh chết mất.
Nhưng thật không may cho anh , trong khoảng khắc đó cô bỗng nhiên thấy được nụ cười của anh . Vậy là mọi chuyện đã rõ , anh là đang muốn trêu chọc cô đây mà , thảo nào gọi mãi cũng không thấy anh có phản ứng gì , để xem anh giả vờ được bao lâu nữa.
Nhìn quanh căn phòng của anh cô thấy một đĩa trái cây cùng với một con dao sắc nhọn để ở trên chiếc bàn giữa phòng trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ.
Cô tiến về phía chiếc bàn kia , đưa tay ra lấy con dao và một quả táo lên gọt và.....
–" Á , đau quá "
Cô bất ngờ hét lên , con dao và quả táo trong tay cũng rơi xuống nền nhà .
–" Giai Kì , em có làm sao không ?"
–" Sao lại bất cẩn như thế ? đưa tay đây anh xem !"\- Anh thấy vậy liền bật dậy chạy thật nhanh đến chỗ cô , lo lắng nhìn cô và hỏi
Lúc này cô nhìn thẳng vào anh , môi cũng nở ra một nụ cười .
–" Giai Kì , em lừa anh ?"
–" Em đâu có lừa anh " \- cô phản bác lại
–" Em ........ em có biết làm thế anh sẽ lo lắng lắm không ?"
–" Vậy anh thì sao ? Em không làm thế thì anh có chịu dậy không ? Mới đầu còn tưởng anh bị gì rồi chứ , anh có biết là em lo lắm không ? " \- giọng cô hơi run , đôi mắt cũng mang theo một tầng hơi nước.
–" Thôi , được rồi , là lỗi của anh , anh sai . Mau xuống ăn sáng rồi anh chở đi chơi "
Thấy cô sắp khóc , anh không biết nên làm gì chỉ có thể vươn tay ra xoa đầu cô mấy cái rồi nhận sai .
–" Ok , mau xuống thôi ăn thôi "
Nghe vậy cô bỗng dưng tươi tỉnh hẳn , bộ dáng ban nãy cũng bốc hơi luôn rồi . Anh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa sảy ra thì đã bị cô kéo xuống dưới nhà....