Truyện Một Thai Hai Bảo Cô Vợ Trộm GIống Của Bắc Minh Tông thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Ninh Hải.
Năm cô 18 tuổi, không có con đường nào đi nữa, bất lực tuyệt vọng đã kí một thỏa thuận. Ai biết được cô ấy sinh đôi.....Cô đã giấu đi một đứa bé....Vài năm sau, tình cờ cô ấy phát hiện ra một bé con giống hệt với con trai của cô ấy. Bố của thằng bé lại là một nhân vật vô cùng giàu có...
NewYork, bệnh viện trung tâm.
Cố Hoan hét đến xé gan xé phổi, giống như bị người khác dùng búa ch.ặt ra làm hai, vô cùng đau đớn.
"Cố tiểu thư, cô cố gắng dùng sức, đứa trẻ sắp ra rồi."
Đôi mắt Cố Hoan đẫm nước mắt, đây là bảo bối của cô, mặc dù cô chỉ vì trị bệnh cho ba mà sinh con h.ộ người khác, nhưng giờ phút này, khi cô nằm trong phòng phẫu thuật, cô lại cảm thấy vô cùng thân thương.
Đây là đứa trẻ mà cô mang trong mình mười tháng trời!
"Ra rồi! Ra rồi! Cố tiểu thư, chúc mừng cô sinh ra một bé trai."
Cố Hoan khó khăn cử động ngón tay, cô còn chưa kịp ôm lấy đứa bé vừa mới chào đời thì đã bị trợ lý bồi sản đứng bên cạnh ôm lấy, trước khi rời đi người trợ lý đó chỉ nói một câu: "Cố tiểu thư, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển qua tài khoản của cô, tạm biệt."
Trái tim của Cố Hoan lúc này giống như bị người khác bóp chặt lại.
Cửa phòng sinh mở ra rồi đóng lại, sau khi trợ lý đi ra, bác sĩ nhanh chóng nắm lấy tay của Cố Hoan, "Cố Hoan, hít thở sâu, cô rất dũng cảm, bảo vệ được đứa trẻ thứ hai."
"Cảm ơn anh...Lâm Đạt...." Cố Hoan thở ra, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, cô tiếp tục sinh ra một đứa bé trai.
Năm năm sau, thành phố A.
Trong một căn phòng cũ ở một tiểu khu, đột nhiên vang lên tiếng nói xin sự tha thứ của một đứa bé.
"Huhu, mẹ ơi, Dương Dương biết sai rồi ạ."
Trong phòng khách, một bé trai đang nắm lấy đôi tai bé nhỏ của mình, chu miệng lên nói.
Cố Hoan cau mày lại, cầm chặt bài kiểm tra trong tay.
"Cố Dương Dương, con nhìn lại bài kiểm tra tiếng trung của con! Rối tinh rối mù như này, con muốn mẹ tức chết hay sao?"
"Mẹ..." Đứa bé ủy khuất ôm mặt, hình như đang rất buồn.
"Đề này, câu tiếp theo của câu Nếu Như Trời Có Tình Thì Trời Cũng Già, con lại dám viết là: Người Không Phong Lưu Phí Tuổi Trẻ."
"Huhu, mẹ..." Cậu bé ngọt ngào gọi, hi vọng mẹ của mình không tức giận nữa.
"Còn nữa, Bắn Người Trước Bắn Ngựa, Bắt Gian Bắt Cả Đôi."
"Huhu.."
"Thằng nhóc này, đừng có mà giả vờ ủy khuất, cái gì gọi là Trăng Sáng Trước Đầu Giường, Lý Bạch Ngủ Rất Ngon? Hả?"
"...." Cậu bé bị dọa đến nỗi im như thóc.
"Còn nữa, Hỏi Vương Có Bao Nhiêu Sầu, con lại viết là: Giống Như Một Đám Thái Giám Đến Lầu Xanh?!"
Cố Hoan mím chặt môi lại, thực ra cô cũng không muốn dạy con nghiêm khắc như vậy, nhưng tiếng trung của đứa trẻ thật sự không hợp thói thường.
Lúc này, mẹ của Cố Hoan từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Dương Dương của chúng ta lần này kiểm tra rất tệ sao? Nào, để bà ngoại xem xem."
Vu Phân đeo kính lão lên, lấy bài kiểm tra từ trong tay của Cố Hoan, nhìn qua một lượt rồi cười lớn lên: "Hahaha, Dương Dương của chúng ta còn nhỏ như vậy, đề này lại đầy ẩn ý như này, cháu có thể trả lời được, bà ngoại cảm thấy cháu đúng là thiên tài."
"Hihi, vẫn là bà ngoại hiểu cháu..." Dương Dương nhanh chóng chui vào lòng Vu Phân.
"Mẹ, mẹ còn bảo vệ nó nữa." Cố Hoan trừng mắt lên nhìn cậu bé.
"Hoan Hoan, Dương Dương sống ở Mỹ từ nhỏ, chúng ta mới trở về được nửa năm, tiếng trung của nó không tốt là chuyện bình thường, con đừng tạo áp lực lớn cho trẻ con."
Vu Phân ôm Dương Dương vào lòng, không phải vì bà ấy yêu chiều cháu ngoại, mà bà ấy biết được ba bà cháu họ mấy năm nay đều sống một cuộc sống không dễ dàng gì, "Đều trách mẹ, nếu không phải vì năm đó mẹ bệnh nặng, thì con với mẹ đã không phải đến Mỹ..."
Vũ Phân biết nỗi khổ của con gái năm đó.
Mặc dù con gái không nói tiền chữa bệnh từ đâu đến, thậm chí ngay cả ba của đứa bé là ai cũng không nói, nhưng Vu Phân biết, những năm nay con gái bà đã chịu rất nhiều cực khổ.
"Mẹ, bệnh của mẹ không phải đã tốt rồi sao? Con không cho phép mẹ nói mấy lời như vậy nữa."
Năm đó, cô ở Mỹ sinh con, mẹ cô ở Mỹ trị bệnh, sau mấy năm, số tiền 500 vạn kia đã sớm tiêu hết.
Nhưng nhìn thấy mẹ cô khỏe mạnh, bình an thì cô cảm thấy rất đáng.
Mỗi lần Vu Phân nói đến chuyện này đều rơm rớm nước mắt.
"Bà ngoại đừng khóc...Dương Dương hứa sẽ ngoan..." Cậu bé thò tay ra nhẹ nhàng giúp bà ngoại lau nước mắt.