Chương 54:
Nghe xong câu này, Cố Hoan thật muốn cười lớn lên, lẽ nào ba cô đã quên rằng, từ trước đến giờ mẹ cô theo ông ta chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc.
Không nghe thấy cô nói gì, Cố Thắng Thiêm sợ cô đổi ý từ chối nên vội vàng nói thêm, “Con yên tâm. Chỉ cần chuyện này xong xuôi, ba sẽ đón mẹ con về Có gia.”
“Về Có gia? Với thân phận gì?” Cố Hoan chế nhạo, “Tình nhân? Bà hai? Hay là tiểu tam? Chẳng nhẽ ba ly hôn với vợ ba rồi cưới mẹ con?”
Có Thắng Thiêm trừng mắt lên, im lặng.
Gương mặt Vu Phân, toàn là đau thương.
Cố Hoan đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng cho mẹ mình.
“Ha….” Khóe miệng cô nhếch lên, hít một hơi thật sâu, giếng như đưa ra một quyết định lớn, “Ba, nếu như ba ly hôn với vợ ba và cưới mẹ con qua cửa thì con sẽ giúp ba.”
Câu nói này, giống như một viên đạn, đâm thẳng vào tim Có Thắng Thiêm.
Ông ta ngẳng đầu lên nhìn Cố Hoan, cắn chặt răng, sau một hồi lâu mới gật đầu đồng ý.
“Được. Quyết định như vậy đi.”
Vu Phân cười vui vẻ.
Cố Hoan lại lạnh toát sống lưng.
Trong mắt ba cô, lợi ích luôn quan trọng hơn so với tình cảm. Người ngốc nhất, chính là hai người phụ nữ bên cạnh ông ta…
Biệt thự nhà Bắc Minh.
Dương Dương vẫn đang lười biếng nằm trên giường sau khi nghe người giúp việc nói nhị thiếu gia quay về thì kích động vùng dậy.
Thân hình nhỏ bé, ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc đã xỏ dép chạy nhanh ra cửa.
Ngay cả Bối La đang nằm lười biếng ở cửa ngửi thấy mùi khác thường cũng nhanh chóng vùng dậy, vẫy đuôi chạy.
theo Dương Dương.
“A, ba, baba, baba…”
Dương Dương vừa chạy vừa hét lên.
Giọng trẻ con đầy hưng phán giống như một chiếc chuông nhỏ trong biệt thự Bắc Minh.
Bối La chạy theo đằng sau, dường như cũng bị lây truyền sự hưng phần đó, mở miệng kêu “gâu gâu gâu…”
Trong những ngày sống với Dương Dương, Bối La và Dương Dương luôn gây chuyện với nhau nhưng lại nhanh chóng làm lành với nhau một cách kỳ lạ.
Bắc Minh Mặc đẩy xe lăn từ thư phòng ra, còn chưa kịp quay đầu.
Một khối thịt nhỏ bé mềm mại giống như một cơn lốc nhỏ lao đến.
“Baba baba baba….” Dương Dương chu miệng lên, thân hình nhỏ bé ôm chặt lấy chân bị thương của Bắc Minh Mặc, ngắng đầu lên, cười rạng rỡ.
Cái miệng nhỏ chu lên, gọi baba giống như bị mê hoặc bởi tiếng baba này vậy.
Bắc Minh Mặc vô thức cau mày lại, nhìn đứa nhỏ đang ôm chân mình.
Đứa trẻ này mặc bộ đồ ngủ hàng hiệu đang bị nhàu nát, chân xỏ dép lê, cái đầu rối tung chạy đến đây, trong lúc chạy còn bị mắt luôn một chiếc dép.
Trong ký ức của anh, thằng bé cầu kỳ giống anh đến từng chỉ tiết đâu có như vậy?
Lần trước sau khi hai cha con anh gây chuyện với nhau vì con chó ngu ngốc Bối La, thằng bé đã chạy ra ngoài, Hình Hỏa đã nói cho anh biết, tối hôm đó thằng bé đã được đón về.
Anh biết, trẻ con thì vẫn là trẻ con, giở tính bướng bỉnh mà thôi.
Ai mà biết, không gặp vẫn tốt, vừa gặp lại, mặt anh đã đen xì.
“Bắc Minh-Tư-Trình!” Anh nói rõ ràng từng chữ.
“Hehe…” Dương Dương cười ngốc, cậu bé đương nhiên không hiểu suy nghĩ của Bắc Minh Mặc. Mở đôi mắt trong veo ra, ngước mắt lên nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.
Dương Dương đã nhìn thấy anh trong ảnh, người giúp việc nói đó là ba của Trình Trình.
“Baba..” Dương Dương vừa gọi vừa leo lên anh như một chú khỉ con.