Chương 60:
Đôi mắt đen của Bắc Minh Mặc bị bao phủ bởi một làn sương mù.
Tốt lắm, mượn rượu để phát tiết đúng không?
Anh nắm chặt tay, nghiền răng, phun ra từng chữ.
“Cô Hoan, em quả nhiên là hận anh, say rôi cũng không quên mắng anh.”
“Hehehe, ác…” Có Hoan quả thật đã uống say, hai mắt trống rỗng, ngốc đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, còn không ngừng kêu to, “Uống, tôi vẫn muốn uống…”
Cô vừa hét vừa lao về phía Bắc Minh Mặc.
Rúc đầu vào lòng anh.
Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào ngực anh, “Oa, bít tết, ngon thật…”
Cười một tiếng đầy ngốc nghếch, ngoài dự liệu của Bắc Minh Mặc, cô cúi đầu xuống cắn.
“Á…” Anh kêu lên.
Trừng mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, người phụ nữ này ngang nhiên coi ngực anh là bít tết để ăn.
Hình Hỏa nhìn qua gương thấy cảnh này thì cười trộm, suýt chút nữa cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Hình Hỏa thấy ông chủ để mặc một người phụ nữ vô lễ với ông như vậy.
Có tiểu thư quả thật kỳ diệu.
“Phù phù phù…” Cố Hoan sau khi cắn vào áo anh, nhai nhai thì tháy mùi vị không đúng liền bắt đầu nhỏ ra.
Ngôc giông như một con ma ăn phải tỏi.
Cô nhăn mày lại, tay không ngừng thò vào trong áo anh.
“Cố Hoan…” Bắc Minh Mặc hét lên, nắm lấy tay cô.
“Huhu…. Tôi muốn ăn…”
Cố Hoan không quan tâm, vẫn chuyển động trên người anh.
Sống chết nhào vào lòng anh.
Đột nhiên, cô vô tình chạm vào vết thương ở chân của anh.
“Á…” Bắc Minh Mặc lại kêu lên một tiếng. Một cơn đau kéo đến, Bắc Minh Mặc vô thức buông tay ra.
Bàn tay nhỏ bé của cô được giải thoát, giống như một tên trộm, nhanh chóng đưa tay ra cởi cúc áo của anh…
Bắc Minh Mặc nhìn gương mặt đơn thuần vô tội của cô, da gà nỗi lên.
“Cố Hoan, tránh ra…”
Hình Hỏa vẫn đang kiềm chế cười, cố gắng không làm mắt đi tầm nhìn.
Thành thật mà nói, cậu ở bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy rồi, thấy ông chủ lúc nào cũng lạnh lùng và lịch sự khi đối xử với phụ nữ, ngay cả trước mặt Tô tiểu thư, cũng chưa bao giờ thát lễ.
Vậy mà bây giờ lại để cho Có tiểu thư tự do hành hạ như vậy.
Đúng là khiến Hình Hỏa được mở mang tầm mắt.
Trong màn đêm.
Chiếc xe cuối cùng cũng đi tới Diệp Ánh Nhát Phẩm.
Bắc Minh Mặc cảm thấy bản thân mình dường như vừa trải qua một thế kỷ.
Hình Hỏa lây xe lăn từ cốp xe ra.
Cậu nhìn Cố Hoan đang ngủ say trong lòng ông chủ.
Cơn say này của Cố tiểu thư thật là hành hạ người khác.
Vừa mắng vừa cắn, phát tiết không hè ít.
Chỉ là chân của ông chủ, có lẽ, ba chân đều tê rồi.
Hình Hỏa liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc.
Nuốt nước bọt và cẩn thận nói, “Ông chủ, hay là để tôi cõng Có tiểu thư lên.”