Chương 57:
“Không cần, anh đưa em ra ngoài ăn.”
Quán bar Trụ Tư.
Có Hoan không ngờ rằng Bắc Minh Mặc sẽ đưa cô đến một quán bar đề ăn tối.
Cô thực sự không nghĩ rằng món ăn ở quán bar sẽ ngon hơn món ăn ở nhà.
Cô bĩu môi, cô không thể vượt qua bàn tay anh, cô phải nghe theo lời anh, cuối cùng ôm hận đi theo anh vào quán bar.
Quán bar trang trí rất sang trọng, khách rất đông.
Không giống với quán bar mà cô đến lần trước, không có nữ phục vụ tiếp rượu, cũng không có gái mại dâm. Đa số đều là nam nữ thanh niên tới để làm bạn hoặc là uống rượu.
“Ô, nhị thiếu gia Bắc Minh đại giá quang lâm, quán chúng tôi thật có phúc.” Người nói làm một người đẹp trai trẻ tuỏi, mặc đồ sang trọng, là thiếu gia Bạch Mộ Tây của tập đoàn Bạch thị, cũng là ông chủ của quán bar Trụ Tư này.
Giống với Sở nhị, Sở Vân Phong, Bạch Mộ Tây cũng là nhị thiếu gia của Bạch gia, cộng thêm Bắc Minh Mặc, ba người này chính là một nhóm nhị thiếu gia.
Bắc Minh Mặc sống chét không ngồi xe lăn vào quan bar vì vậy bây giờ Có Hoan là cái nạng của anh. Sự va chạm, tiếp xúc của hai người khiến Cố Hoan đỏ mặt, trái tim đập mạnh mẽ…
Bạch Mộ Tây liếc Cố Hoan đang trong vòng tay Bắc Minh Mặc, ánh mắt đầy ngạc nhiên…
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn Bạch Mộ Tây một cái nói, “Lão Bạch, đem cho cô ấy thứ gì có thể ăn no, còn tôi thì như cũ.”
Sau đó, vòng tay qua vai Cố Hoan, đi thẳng vào phòng Vip.
Bạch Mộ Tây đã quá quen với việc bị Bắc Minh Mặc làm lơ, anh ấy trợn mắt, đi theo đằng sau, “Bắc Minh nhị, cậu mới gặp tai nạn, mới mấy ngày đã đưa phụ nữ đến đây, cậu không sợ chị dâu tức giận sao?”
Tiếng chị dâu này.
Khiến Bắc Minh Mặc dừng bước.
Trái tim Cố Hoan run lên.
“Lão Bạch, cậu không nói chuyện cũng không ai bảo cậu câm đâu.” Bắc Minh Mặc hừ lạnh nói, tiếp tục dựa vào Cố Hoan đi lên phía trước.
Không lâu sau, đi vào trong phòng.
Một lúc sau, phục vụ đưa đến một đĩa bít tết cho Cố Hoan.
Cố Hoan mở mắt nhìn chằm chằm đĩa bít tết rồi nhìn Bắc Minh Mặc đang ngồi uống rượu ở bên quầy rượu, trong lòng nặng trĩu.
Bạch Mộ Tây cầm theo ly rượu đến ngồi bên cạnh Cố Hoan. Đôi mắt liếc về phía Bắc Minh Mặc đang cách đó không xa, đôi môi cong lên nói chuyện với Có Hoan, “Tiểu mỹ nữ, đây là lần đầu tiên anh gặp em, em là gì của Bắc Minh Mặc.”
Cố Hoan nhìn Bạch Mộ Tây một cái sau đó cúi đầu xuống, cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, sau đó cầm ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm, oa, rượu với bít tết phối hợp với nhau, vị này thật là tuyệt.
Mãi cho đến khi nhai xong miếng bít tết, cô mới chậm rãi trả lời, “Thư ký.”
“Woa ò” Mắt Bạch Mộ Tây sáng lên, “Lẽ nào em là cô thư ký Hoan Hoan rất thẳng thắn mà Sở nhị nói.”
Hai từ “Hoan Hoan” của Bạch Mộ Tây khiến Bắc Minh Mặc trợn mắt.
“Ừ.” Có Hoan nhướn mày trả lời sau đó tiếp tục ăn bít tết.
“Chậc chậc, trăm nghe không bằng một tháy, Hoan Hoan, em thật là đỉnh.” Bạch Mộ Tây nhìn Có Hoan một cách đầy ẩn ý, “Chẳng trách Bắc Minh Mặc vì em mà ngay cả chị dâu cũng không cần.”
“Lão Bạch.”
Bắc Minh Mặc cất ngang lời Bạch Mộ Tây.
Giọng nói giống như một mũi tên bay thẳng vào họng Bạch Mộ Tây.
Không hiểu tại sao lòng Cố Hoan lại đau như cắt.
Cô vẫn tiếp tục ăn bít tết, vừa ăn vừa uống.
Dường như ăn có thể làm dịu đi một số cảm xúc mà bản thân cô không thể khống chế được.
Sau đó, cô cầm ly rượu lên, uống từng chút một.
Rượu lướt qua cổ họng và đi vào cơ thể cô…
Chà, thật sự đã tốt hơn một chút.