Chương 55:
Đôi chân có chút bẩn giẫm lên chiếc quần trắng tinh của anh, lần lượt để lại những dấu chân nhỏ bé.
Sắc mặt của người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đen lại.
“Bắc Minh Tư Trình, con làm gì vậy?”Anh nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng mình, trong ký ức của anh, đứa nhỏ này chưa bao giờ làm ra hành động như vậy.
“Hehe…baba…” Dương Dương nhanh chóng sử dụng kỹ năng leo trèo của mình, leo từ đùi anh lên vòng tay anh, sau đó…
“Huhu…” Cậu bé đột nhiên khóc lớn lên.
Bắc Minh Mặc sững sờ.
Cơn giận dữ được dập tắt bởi tiếng khóc của đứa trẻ này.
Tiếng khóc của cậu bé thu hút được sự chú ý của người giúp việc, nhưng từ việc lần trước, không ai dám đứng ra trước mặt hai cha con này.
“Huhuhuh…” Dương Dương không ngừng khóc.
Bắc Minh Mặc nhìn chằm chằm vào đứa con trai đang khóc không ngừng trong lòng mình.
Trên khuôn mặt lạnh lùng đầy bình tĩnh, dần dần xuất hiện sự hoảng loạn….
Con của anh, năm năm nay, vẫn luôn lạnh lùng nghe lời, giống anh như tạc.
Vậy mà giờ phút này, thằng nhóc này lại khóc trong lòng anh.
Quá đáng hơn là thằng nhóc này còn dính hết nước mắt nước mũi lên mặt anh, thuận tiện giẫãm lên bộ quần áo sạch sẽ của anh rồi khóc…
Anh cắn răng, “Bắc Minh Tư Trình, khóc đủ chưa?”
Không ngờ rằng, anh vừa dút lời thì cậu bé càng khóc to hơn, “Huhu….baba…..baba thật hung dữ…”
Bắc Minh Mặc nhìn chằm chằm vào cái đầu như tổ chim của Dương Dương, không biết vì sao, trong đầu anh lại vô thức hiện lên cái đầu như tổ chim của Có Hoan.
Hình như, cô cũng có đôi mắt trong veo giống như con trai anh.
Trái tìm đột nhiên mềm nhũn.
Cuối cùng anh thở dài một cái, duỗi đôi tay cứng nhắc ra ôm đứa trẻ trong lòng, dỗ dành: “Được rồi, không hung dữ với con nữa.”
Dương Dương khịt mũi, ngắng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt sáng ngời với mấy giọt lệ vẫn đọng lại, hai má phồng lên, ngây ngô nhìn Bắc Minh Mặc.
Cậu bé cuối cùng đã gặp được ba rồi.
Cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Chờ đên khi cậu đã rât rât rât nhớ mẹ rôi.
Chờ đến nỗi cậu bé sắp không chờ nồi nữa.
Nhưng đến hôm nay, cuối cùng cậu bé cũng chờ được.
Vừa nãy vì quá kích động nên cậu bé đã không kiềm chế được mà khóc lên.
Thật là mắt mặt.
Cậu bé giơ tay lên nâng hai má Bắc Minh Mặc lên, nhìn anh một cách tỉ mỉ.
Dường như cậu bé muốn khắc ghi khuôn mặt của Bắc Minh Mặc vào trí nhớ của mình, cậu bé thốt lên đầy háo hức: “Baba, là baba đúng không ạ? Là baba của Trình Trình sao ạ?”
Bắc Minh Mặc nhìn con trai của mình, đứa nhỏ này hỏi một câu hỏi thiếu suy nghĩ như vậy, khiến anh cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nói lên được sự kỳ lạ.
Anh bình tĩnh gật đầu.
Sau đó, nhỏ giọng hỏi con trai: “Sao lại khóc? m2”
Trong lời nói có sự dịu dàng mà anh không hề biết.
Có lẽ bản thân anh cũng không để ý đến rằng câu hỏi này tối qua anh cũng hỏi Có Hoan.
Dương Dương nghiêng đầu, “Baba, sao bây giờ ba mới vê? Con đợi ba lâu lãm rôi….” Cậu bé nhìn vào đôi mắt của Bắc Minh Mặc, suýt chút nữa lại rơi lệ.
Trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ có lẽ baba người chim cũng giống baba của Trình Trình.
Nghĩ đến đây, Dương Dương nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy Bắc Minh Mặc, hét lên bằng giọng trẻ con.
“Hi, baba, con thật ra rất nhớ baba…”