Thể loại: Xuyên không, hài, sủng.
Editor: ÔpLaChan
Ở thế kỷ hai mốt, Mạc Hàn Hàn chính là tiến sĩ của hai nghành thuốc Đông y và Sinh Vật học, trong một buổi sáng bị mất mạng, chuyển kiếp vào trên người cô gái nhỏ vùng nông thôn trùng tên trùng họ, cha mẹ chết sớm, phải trông coi ba mẫu đất cằn cỗi, cùng bà nội bệnh nặng sống nương tựa lẫn nhau, bình thường đi làm ruộng, buôn bán, kinh tế trong nhà cũng dần khá lên, ngày ngày trôi qua an nhàn dễ chịu.
Vốn định đi kiếm chút lợi ích, ai ngờ lượm được một bánh bao nhỏ (đứa bé), một bánh bao nhỏ thì thôi, coi như nuôi thêm một sủng vật cũng rất tốt, nhưng mà ai có thể nói cho nàng biết, tại sao tiểu hài tử kia lại thiên hạ vô địch cuồng ngạo, phách lối như vậy không? Chủ yếu nhất là, mấy ngày không thấy, thế nào tiểu oa nhi béo mập phấn nộn lại trở thành đại soái ca cao một thước tám chín? Hắn ăn thuốc "Thần tốc" tăng trưởng cơ thể sao?
Mộ Dung Ý, Nhiếp Chính vương điện hạ quyền uy nghiêng nước trong cả triều đình và dân chúng, tính tình âm lãnh thô bạo, thủ đoạn máu tanh tàn khốc đối xử với địch nhân (kẻ thù), nhất thời sơ ý, độc tính phát tác, biến thành bộ dáng còn nhỏ lúc ba tuổi, kết quả là phải chịu khổ sở giày vò, hướng mặt về phía nữ nhân liều lĩnh kia, Mộ Dung Ý cắn răng: Hôm nay ngươi giày vò Bổn vương một chút, nhất định Bổn vương phải giày xéo ngươi một đời! Không, là đời đời kiếp kiếp!
*********
Đoạn ngắn đặc sắc một:
Mộ Dung Ý ba tuổi đang khó chịu, quên mất ghê tởm lúc bị nữ nhân đụng chạm, trong lòng chỉ cảm thấy trăm việc không được tự nhiên: "Mau buông ta ra, ngươi không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Hàn Hàn nhiều lần lau khô sạch sẽ cho hắn, nghe vậy thì khinh bỉ liếc hắn một cái, đưa tay chạm vào chim nhỏ của hắn: "Cứ như ngươi vậy, cũng được coi là nam nhân sao?" 囧
Trong nháy mắt Mộ Dung Ý như bị sét đánh, trưng ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lại chuyển thành trắng bệch không còn chút máu, rồi trở nên đen thui, đủ mọi màu sắc biến ảo không ngừng, không biết là thẹn thùng hay là tức giận, cũng có thể là lúng túng, nhất thời quên cả phản ứng.
. . . .
Đoạn ngắn đặc sắc hai:
Bên trong thư phòng Nhiếp Chính vương:
Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc về chén thuốc trên tay Hàn Hàn, trong mắt xẹt qua một chút trêu tức: "Thuốc quá đắng, ngươi uống đi!"
Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, mẹ nó, ngươi ngại đắng, chẳng lẽ ta lại không ngại? Còn nữa, thuốc bổ này rõ ràng là ngươi phân phó sắc lên có được hay không? Để cho ta uống là cái quái gì? ?
Bên này còn chưa nhổ nước bọt xong, con ngươi Nhiếp Chính vương hẹp dài quỷ mỵ lần nữa quét tới: "Chẳng lẽ còn muốn ta uy? Vậy thì Bổn vương liền miễn vi kỳ nan* thôi."
*Miễn vi kỳ nan: Cố gắng mà làm
Hàn Hàn cả kinh, "Không. . . . ." Cần.
Trên môi mềm nhũn, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy môi, tiếp theo là một ngụm khổ sở. . . . . >
Chén thuốc? Ngay cả suy nghĩ tự tự Hàn Hàn cũng có, từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất uống thuốc, nhất là bên trong chén thuốc này, vì để trả thù Mộ Dung Ý, nàng đã cố ý tăng thêm một lượng lớn Hoàng Liên (tên một loại thuốc có vị rất đắng)!
Không chờ nàng phản ứng kịp, lại một ngụm thuốc đổ xuống, trong phút chốc Hàn Hàn chảy nước mắt. . . . Cái quái gì vậy có khổ hay không!
Thuốc uy xong rồi, đột nhiên Hàn Hàn mới nhận ra một vấn đề: "Nè, ta nói ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?" Hai tay chống nạnh, nổi trận lôi đình.
Nhiếp chính vương đại nhân bình tĩnh trở lại ngồi phía sau bàn đọc sách, con ngươi hẹp dài đen nhánh quét nhìn trên dưới người nàng, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, chậm rãi nói: "Ngươi như vậy, cũng được coi là nữ nhân sao?"
Hàn Hàn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, mẹ nó, ngực nhỏ thì không phải là nữ nhân sao! ! !
Bài này một chọi một, không có ngược không có sai lầm, tuyệt đối cưng chìu.