Phía Tây Hoàng Thành náo nhiệt sầm uất. Tiếng rao của những người bán hàng rong thật lớn cùng với âm thanh làm xiếc và đánh nhau hỗn tạp hoà vào làm một khiến cho Phượng Cửu U vốn bị con ngựa kia khiến cho mỏi nhừ cả người cũng nhanh chóng phát huy bản năng của con gái.
Cuồng đi dạo phố.
Bởi vì cả ngày rong ruổi trên đường nên cả người bị mồ hôi khiến cho nhớp nháp. Nàng đến khách điếm tắm rửa một chút, thay đổi một thân váy dài màu tím nhạt của thời đại này, tuy có chút phiền toái nhưng vẫn xem được.
Trước mắt, Phượng Cửu U đang tiêu sái đi dạo trên phố xá sầm uất. Chỉ mình nàng cảm thấy sảng khoái trong khi Ngự Lâm quân thật khổ sở, một đội quân hùng hậu trở thành gia nô.
Phượng Cửu U không tim không phổi không thèm quan tâm đến nhân dân lao động thống khổ. Thấy một tửu lâu phía trước bị người vây quanh chật như nêm cối, nhất thời tò mò, lợi dụng thân mình nhỏ nhắn, ngoan cố chen chúc vào bên trong.
Mà Ngự Lâm quân cũng không dám ném những thứ đế cơ đã mua trên tay, chỉ vòng quanh đám người canh giữ bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng nếu có chuyện gì không đúng liền lập tức xông vào.
Lúc chen lọt vào bên trong, Phượng Cửu U liền nghe thấy một tiếng đàn thanh thoát ngân nga trong gió, trong trẻo như thanh tuyền, rửa sạch trong lòng mình những dơ bẩn tội ác. Tiếng đàn chợt cao chợt thấp, khi thì nghiêng ngã trầm trầm, khi lại cất cao trong vắt.
Theo tiếng đàn nhìn lại… Lão Thiên gia~!!! Thần tiên đó! Cho dù Phượng Cửu U đã từng nhìn qua rất nhiều dạng mỹ nam mỹ nữ trong giới nghệ thuật cũng chưa từng gặp được người có thể cho nàng cảm giác rung động như vậy, không khỏi than thở trong lòng.
“Trời ạ! Thật muốn đả kích người khác”
Một góc tửu lâu, những thanh trúc xanh rắn chắc dẻo dai chống đỡ lẫn nhau tạo thành một sân khấu bằng trúc tinh xảo. Bên trên đặt một chiếc bàn thấp, trên chiếc bàn là một chiếc đàn ngọc cổ quý giá.
Còn có…Tiên nữ áo trắng, mái tóc đen như mực dài đến gối chỉ tuỳ ý dùng một cây trâm đơn giản búi lên. Da của nàng cực kỳ trắng, chiếc mũi so với những nữ tử bình thường cũng cao hơn một chút. Hai mắt hình như trời sinh đã có cảm giác tựa tiếu phi tiếu, trong mắt mơ hồ như một mảnh biển xanh trong suốt.
Khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, mỗi lần nhếch môi lại xuất hiện một nét mị hoặc mê đảo chúng sinh. Vẻ đẹp mị hoặc kia dường như do tạo hoá ban tặng, chỉ cần nàng liếc mắt một cái cũng khiến mọi người xung quanh nguyện ý quỳ rạp dưới chân.
Tầm mắt dời xuống phía dưới, ánh mắt Phượng Cửu U chợt loé.
Mỹ nữ này là Thái Bình công chúa sao? Haizz… xem ra ông trời vẫn là rất công bằng, không có quên loài người nhỏ bé và đáng thương nha.
Nàng rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, thấy một đại nương bên cạnh lắng tai nghe tiếng đàn đến si mê. Nàng hạ quyết tâm lấy khuỷu tay huých lấy nàng ta, nhỏ giọng hỏi: “Đại nương, mỹ nữ này là ai vậy?”Đại nương kia đang say mê bị Phượng Cửu U khẽ đụng cực kỳ khó chịu, lại nghe đến câu hỏi của nàng như vậy thì cảm giác khó chịu lại càng dâng lên.
“Cái gì mà mỹ nữ? Cầm Tiên là nam tử đó! Thật là không có mắt”
Phượng Cửu U ngượng ngùng, đầu đột nhiên ân ẩn đau, không tin tưởng, nói: “Cái gì? Là nam nhân? Nam nhân?”
Nàng nhất thời rống lên khiến toàn bộ tửu lâu đều nghe thấy được. Một đám ánh mắt bất mãn cùng khinh thường cơ hồ muốn bóp chết Phượng Cửu U. Tiếng đàn cũng ngừng lại, thần tiên mỹ nam kia cũng dùng cặp mắt mười phần điện lực chiếu đến vị trí của Phượng Cửu U, trong mắt lấp đầy ý cười cùng tò mò.
Phượng Cửu U bị vị thần tiên mỹ nam kia nhìn đến muốn chống đỡ không được. Chỉ phải cười gượng nhìn chiếc mũi tinh xảo của hắn, nói: “Này! Ngươi là tiểu thụ hả?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Phượng Cửu U thật muốn cho chính mình một cái bạt tai.
Lão Thiên, nàng cảm giác được những người chung quanh muốn dùng ánh mắt giết chết mình. Phượng Cửu U từng bước một lui về phía sau, cười khan nói: “Các ngươi cứ từ từ thưởng thức, ta không làm phiền, ta đi… ha ha… đi đây…”
Nói xong, chạy biến đi như một làn khói.
Người trên đài nhìn thấy nàng biến mất với tốc độ kinh người như thế thì chỉ khẽ mỉm cười.
“Nha đầu này thật thú vị”
Danh Sách Chương: