• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm kêu to của Tiểu Diệp khiến cho Phượng Cửu U giật mình.

Tiểu Diệp biết mình thất thố, ngượng ngùng cười khẽ một tiếng.

Phượng Cửu U cũng không muốn truy cứu chuyện không đâu, chỉ là phát hiện rốt cuộc cũng có kẻ biết đến tên yêu nghiệp đang nằm trong lòng mình này thì hơi nhíu nhíu mày hỏi: “Tiểu Diệp, ngươi biết lai lịch của tiểu súc sinh này à?” Tiếng nói tỏ vẻ đắc ý nhìn Kính trong khi hắn vẫn đang lom lom trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Diệp gật gật đầu, lại dùng cặp mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin nhìn nhìn Kính, nói: “Nô tỳ nghe người khác nói, thiên hạ này có tất cả Tam Kỳ, theo thứ tự là Thanh Y Thục Sơn, Bạch Hồ Cửu Vỹ và cái cuối cùng trong đó thì nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.”

Phượng Cửu U cần gì phải cần biết cái thứ cuối cùng trong Tam Kỳ kia là gì, duy chỉ đối với Thanh Y Thục Sơn lại cảm thấy thật sự có hứng thú, đem một cái Tam Kỳ quý báu trong lòng trực tiếp bỏ qua một bên.

“Thanh Y Thục Sơn?”

Tiểu Diệp nghe Phượng Cửu U hỏi, không khỏi giương vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn lên bầu trời không nhiều sao lắm, ánh mắt sùng bái nói: “Thanh Y Thục Sơn chính là những đệ tử tu luyện thành tiên trên núi Thục Sơn, tuy nhiên lại có rất ít. Tên khai sinh của hắn là Hoa Thanh Y, thế nhân gọi hắn là Thanh Y công tử. Chính là kỳ tích của núi Thục Sơn, tu nhân có đạo hạnh mấy ngàn năm, hàng yêu trừ ma. Dung nhan thì khỏi phải nói, nghe nói là có vẻ ngoài như Phan An, tuấn mỹ vô cùng.” Nói tới chỗ này, ánh mắt Tiểu Diệp loé ra tia sáng “Haizz! Đáng tiếc lại là một đạo sĩ.”

Nghe lời nói kia, Phượng Cửu U chợt nhớ lại nam tử tuấn mỹ như trích tiên kia, nhìn về phía Kính đang nằm trong lòng.

Thế nhưng hắn lại không thèm quan tâm đến nàng. Phượng Cửu U nhàm chán bĩu môi, thầm nghĩ chính mình thật xui xẻo, gặp phải tên yêu nghiệt chết tiệt này.

“Tốt lắm! Không nói mấy cái này nữa. Tối nay chưa ngủ được chút nào, hiện tại cả người đều là mệt mỏi.” Phượng Cửu U ngáp một cái, liền nhanh chân đi vào Thanh Việt cung.

Kính liếc mắt nhìn Phượng Cửu U một cái, thấy nha đầu kia không hỏi mình một tiếng, trái lại khiến bản thân hắn tràn đầy tò mò, không biết như thế nào, trong lòng đầy rẫy tư vị.

Cảm giác được cảm xúc kỳ dị trong lòng, hắn nhìn nhìn lên trời, trong lòng thầm nghĩ: xem ra là mùa xuân đã đến rồi, kỳ động dục của hồ ly cũng đã tới.

Phượng Cửu U rất nhanh phân phó các nô tài đi làm một cái ổ hồ ly, liền đem Kính phóng đến trên bàn, sau đó ôm tâm tình tràn đầy mệt mỏi ngã xuống giường, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Cơn buồn ngủ đang kéo tới thì Phượng Cửu U chợt thấy thân người nhẹ bỗng, chính mình nháy mắt dán chặt lấy bức tường. Nàng cực kỳ bất mãn xoay người, lại thấy yêu nghiệt kia đang nằm trên giường lớn của mình, ánh mắt chứa tia điện của hồ ly khép hờ, thoạt nhìn ngủ được cực kỳ an ổn.

“Này! Tên yêu nghiệt chết tiệt kia! Ta đã kêu người làm hang ổ hồ ly cho ngươi rồi, ngươi chạy đến giường của ta làm cái gì?”

Một bộ thân hồ ly lại cực kỳ nhân tính hóa tao nhã ngáp dài một cái, hai tròng mắt khép hờ nhìn nữ nhân trước mắt nói: “Nha đầu! Ngươi sẽ không quên rằng ngươi phải chịu trách nhiệm với ta chứ? Hơn nữa ta đã bị thương thành như vậy rồi, toàn bộ đều là do ngươi ban cho đấy. Cho phép ngươi được cùng nằm chung với ta trên một chiếc giường đã là tiện nghi cho ngươi lắm rồi.”

Phượng Cửu U tức giận đến thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên. Nàng không nghe lầm chứ? Yêu nghiệt chết tiệt này lại còn nói nàng ngủ trên giường của mình là tiện nghi cho mình. Phượng Cửu U nâng tay phải lên, ngón trỏ nhỏ và dài chỉ vào viên tròn tròn màu trắng như cục bông gòn kia nói: “Yêu nghiệt chết tiệt! Ngươi… ngươi đến phòng của mình mà ngủ.”

Kính nhắm lại con ngươi, đối với câu trả lời của nàng dường như đã sớm dự đoán được.

“Nếu ngươi cảm thấy được một con hồ ly ngủ trong một căn phòng là rất bình thường thì ta rất thích ý cùng với thể tích khổng lồ của ngươi ngủ chung trên một cái giường.”

Phượng Cửu U chỉ ngón trỏ vào Kính, tức giận tràn ngập, cơ thể hơi hơi phát run.

Lão Thiên! Nàng chính là vóc người đẹp tiêu chuẩn của thế kỷ 21, thế mà lại có thể đem mình với thân hồ ly của hắn đi so sánh.

“Ngươi…”

Trong lúc nhất thời lại không thể tìm được lời nói phản bác, Phượng Cửu U tức giận đến đỉnh đầu gần như bốc lên hơi nước. Hít sâu vài cái, nàng âm thầm bảo chính mình cần phải nhẫn nại. Nữ nhân tốt không đấu cùng yêu tinh.

Khuôn mặt gian nan xuất hiện một nét mỉm cười thoáng qua, liền xoay người đưa lưng về phía Kính nằm xuống, ý nghĩ trả thù tràn ngập trong đầu.

Hồ ly phía sau lại không có làm cái gì, tò mò xoay người, yêu nghiệt nguyên bản vốn hẳn là nằm một góc trên giường lớn lại đột nhiên phóng to trước mắt của mình. Mắt hồ ly lại khiến nàng u mê một phen.

Một trận âm thanh kẽo kẹt vang lên, tiếng nói của một người từ ngoài cửa truyền vào: “Đế cơ điện hạ, nô tài mang ổ vật nuôi đến, mời ngài xem qua.”

Phượng Cửu U liếc thoáng qua yêu nghiệt hồ ly vẫn đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng lại xuất hiện một chút rung động. Thanh âm cực kỳ bất đắc dĩ cũng theo trong miệng phát ra.

“Thôi, ta không muốn nó nữa. Thưởng cho ngươi.”

Thái giám ngoài cửa đầu đầy mờ mịt, trong cung chỉ có chủ nhân mới được quyền nuôi sủng vật, bản thân hắn cầm cái ổ này về làm chi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희15 Tháng sáu, 2023 06:30
Hết truong 40hong
BÌNH LUẬN FACEBOOK