Nói chuyện với Diêu phi một hồi lâu.
Chẳng qua là chuyện nữ nhi bình thường, Phượng Cửu U nghe mà chẳng hiểu gì.
“Nương nương, không hay rồi, không hay rồi.” Tỳ nữ của Diêu phi hớt hải xông vào.
Diêu phi nhíu mày, nói “Có chuyện gì mà hớt hải như vậy?”
Tì nữ kia có lẽ là chạy gấp quá, nghẹn một hồi lâu cũng không nói nổi mấy chữ.
“Không cần nó nói, bổn cung tự nói cho Diêu phi muội muội.”
Ngước mắt nhìn, Liễu phi khuôn mặt mang theo xuân phong mặc cung trang hoa lệ cười đến mỹ lệ.
Phượng Cửu U đặt chén trà xuống, híp mắt, nhàn nhạt hỏi một câu “Hôm nay gió lớn quá ta, cũng có thể thổi được người đến đây rồi cơ đấy.”
Liễu phi liếc Phượng Cửu U một cái, nụ cười mang theo sự giả dối “Thì ra Thanh Việt đế cơ cũng ở đây, bổn cung lại không để ý.”
Phượng Cửu U cười ưu mĩ một tiếng, nói “Cửu U cách Diêu phi không xa, chẳng lẽ mấy ngày không gặp Liễu phi, mắt đã bị bệnh rồi đấy à?” Nghe vậy, người có mặt đều cúi đầu lén cười.
Liễu phi nghe vậy, trong lòng giận dữ, nhưng ngoài mặt lại miễn cưỡng duy trì nụ cười, nói “Thanh Việt đế cơ thật biết nói đùa.”
Phượng Cửu U nhíu mày, nói “Ồ?”
Liễu phi hất mặt, bộ dạng tiểu nhân đắc ý, nhìn Liễu phi vẫn không lên tiếng, nói “Diêu phi muội muội, hôm nay bổn cung phụng ý chỉ của thánh thượng, đến xem xem trong cung của muội muội có phải là có thứ không nên xuất hiện không.”
Nhìn đám thị vệ phía sau, Liễu phi nói “Người đâu, lục soát cho ta!”
Vừa dứt lời, lại bộ bộ tiếu ý nhìn Diêu phi, nói “Diêu phi muội muội không ngại chứ.”
Diêu phi chỉ cười, không nói gì.
Phượng Cửu U giật giật khóe miệng, thầm nghĩ Liễu phi này thật vô sỉ, đã bắt đầu lục soát rồi, mới hỏi Diêu phi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt Liễu phi càng ngày càng khó coi. Hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”
Tỳ nữ kia nhìn Liễu phi, thấp giọng nói “Liễu phi nương nương xin hãy yên tâm, nhất định sẽ có.”
Vừa dứt lời, một thị bệ bê một chiếc hòm nhỏ ra, bên trên phủ chút bụi đất, xem ra là bị chôn dưới đất, nắp hộp đã mở ta, bên trong còn có bốn con búp bê vải.
Liễu phi nhìn chiếc hộp, vẻ mặt không tin nhìn Diêu phi, nói “Diêu phi muội muội, muội vậy mà lại…”
Diêu phi nhìn chiếc hộp kia, cũng không nói gì, chỉ cười nói “Liễu phi tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Diêu phi vốn định diễn một vở khổ tình liền biến sắc, nói “Đi? Đi đâu?”
Diêu phi đứng lên, cười nhìn Liễu phi, nói “Tiếp theo không phải là mời ta đi thiên lao sao?”
Liễu phi nghe vậy, sắc mặt cũng có hơi lúng túng, ho nhẹ hai tiếng, phân phó “Người đâu, đưa Diêu phi đi.”
“Vâng!”
Diêu phi nhìn Phượng cửu U, đi đến bên cạnh nàng, ghé vào bên tai, khẽ nói “Con à, là mẫu phi ta có lỗi với con, ban đầu, là ra, là ta hại nàng.”
Phượng Cửu U biến sắc, nhìn Diêu phi đi đi xa, khẽ cười nói “Người đây là đang chuộc tội sao?”
Bước chân Diêu phi sững lại, nhưng không quay đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào “Cứ coi là vậy đi.”
Nói xong, Diêu phi trước đây độc sủng hậu cung, bóng lưng nặng nề chậm rãi biến mất.
Phượng Cửu U nhìn nha đầu bên cạnh Liễu phi đã rời khỏi, nhíu mày, lầm bầm “Đây không phải tiểu nha đầu bên cạnh Thục phi sao?”
Danh Sách Chương: