Gần đến giờ Mão.
Bầu trời phía trên hoàng cung thay đổi từ sắc sáng xanh dần sang âm u, mù mịt.
Kính mở to đôi mắt quyến rũ của hồ ly, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn gương mặt của Phượng Cửu U cách mặt mình chỉ trong vài gang tấc.
Ngàn tính vạn tính, hắn cuối cùng cũng thật không ngờ thân nàng là đại đế cơ Phượng Quốc Phượng Cửu U lại có tư thế ngủ khác người đến không thể tưởng tượng được như thế này.
Nha đầu kia cả một buổi tối cơ hồ đem hắn từ Cửu Vỹ Bạch Hồ trở thành gối ôm. Nhìn xem xem, nha đầu này lại đang cọ cọ gương mặt của mình vào bộ lông cao quý của hắn nữa kìa. Hắn biết làn da của nàng rất mịn màng, nhưng cũng không cần phải dùng phương pháp như vậy để khoe với người khác chứ.
Kính bị Phượng Cửu U biến cho đầu đầy hắc tuyến. Cực kỳ hậm hực nhìn nàng đang nhàn nhã nằm ngủ say sưa. Hắn khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể dùng tiểu móng vuốt khều khều nàng nói: “Nha đầu, rời giường”
Ai ngờ một con sâu lười lại cọ cọ xát xát vào lông hắn, lẩm nhẩm vài tiếng lại đi gặp Chu Công.
Kính rất muốn nhảy ra nhưng tứ chi của hắn bị đè nặng, đừng nói là bứt ra, hắn lo lắng cho mình còn chưa kịp thoát ra ngoài đã bị nha đầu kia hù chết.
Kính buông bộ móng vuốt vẫn dự tính cào cào vào người Phượng Cửu U, chấp nhận sự bất hạnh của mình. Gương mặt nha đầu này khi im lặng ngủ lại không chút ngang ngược như những khi thức giấc. Lạ một chỗ chính là nàng lại có thể tiến vào trong kết giới của hắn và Hoa Thanh Y giăng ra trong lúc đánh nhau. Loài người luôn có những chỗ đặc biệt mà ngay cả thần tiên lẫn yêu tinh vẫn không dự đoán ra được.
Thoải mái cười cười, thấy hai hàng lông mi trước mắt khẽ run rẩy mấy cái, cặp mắt to trong suốt chậm rãi mở ra. Trong mắt tràn đầy tư vị đắc ý.
Kính cảm thấy căng thẳng, trong lòng có chút cảm giác nói không ra lời. Hắn âm thầm thở dài một hơi, đối với chính mình nói: động dục kỳ, động dục kỳ.
Khi Phượng Cửu U mở mắt ra, đập vào đôi đồng tử to chính là cặp mắt đang phóng tia điện khiến tim nàng không khỏi trật vài nhịp. Nhìn thấy mình đang ôm thật chặt Kính trong lòng liền vội vàng buông tay. Nghĩ đến trước kia nàng cùng với một người bạn thân ngủ chung một chiếc giường, ngày hôm sau thức dậy, người bạn đó liền bảo tướng ngủ của nàng rất khó có từ nào để khen tặng ngoài hai chữ “dã thú”.Đáy lòng thầm kêu không tốt, đối mặt với vẻ mặt thong dong, an nhàn của Kính cười gượng vài tiếng.
“Cái kia… Đêm qua ta không có tình huống đặc biệt gì chứ?” Phượng Cửu U thật cẩn thận nhìn chằm chằm Kính, sau khi nhìn thấy ánh cười ôn hoà nơi đáy mắt của hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một câu sau đó thiếu chút nữa đã khiến nàng cắn nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
“Nha đầu, ngươi đang dụ dỗ ta sao?”
Phượng Cửu U nghe vậy, thân mình đang muốn xuống giường khẽ lảo đảo. Nàng quay đầu lại nhìn con hồ ly đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Tự nhiên nhớ đến mình đang gắt gao ôm hắn trong lòng, nàng rất muốn tự tát vào mặt mình, sau đó sẽ nhào lên đánh vào mông con hồ ly kia hai cái.
“Sao thế? Ta đây không có khuynh hướng nhân thú luyến.” Trong mắt Kính tinh quang chợt lóe, hắn hả hê nói tiếp: “Nhưng mà…”
Phượng Cửu U vội vàng cắt đứt: “Đúng rồi! Ta muốn đi thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu phi. Ngươi cứ ở đây chơi chờ ta trở lại đi nhá”
Nói xong, tay chân bối rối chạy đi thay quần áo, lại nhớ đến con hồ ly này là giống đực, không khỏi quay đầu lại ra lệnh: “Này Kính! Ngươi đi ra ngoài một chút đi.”
Kính nghe thấy nha đầu kia lần đầu tiên gọi tên của mình, trong lòng thấy rất vừa ý bèn gật gật đầu, sau đó liền phe phẩy chín cái đuôi đi ra ngoài.
Phượng Cửu U khoá cửa lại, thầm mắng mình sao lại bất lực như thế. Nàng lấy túi đựng dụng cụ hoá trang ra, nhanh chóng vẽ vài đường lên mặt, chọn một thứ trang sức nhã nhặn mang vào cho phù hợp với bộ y phục bằng lụa màu tím trên người, sau đó còn đội lên chiếc mũ Tử Ngọc tượng trưng cho đại đế cơ của Phượng Quốc.
Mọi chuyện xong xuôi, Phượng Cửu U mở cửa muốn cho Kính vào bên trong đợi, ai ngờ chẳng nhìn thấy thân ảnh hắn đâu, trong lòng chợt hoảng hốt liền kéo một cung nữ gần đó lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy một con hồ ly đi ngang qua đây không?”
Cung nữ đang muốn hành lễ lại bị Phượng Cửu U ngăn lại, nàng ta thấy nàng hoảng loạn như thế liền nhanh chóng nói: “Khởi bẩm đế cơ điện hạ, nô tì mới thấy một con chồn bạc vừa mới hướng đại sảnh chạy đi.”
Phượng Cửu U gật gật đầu liền vội vàng theo phía đại sảnh đi.
Cung nữ đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy bóng lưng vội vàng của điện hạ, nỉ non nói: “Đế cơ điện hạ làm sao thế nhỉ? Giống như là đánh mất trượng phu vậy.”
Lời vừa nói ra, cung nữ vội vàng che miệng lại. Quay quắt nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhanh chóng rời đi vì bảo vệ cái đầu nhỏ nhoi của mình.
Danh Sách Chương: