“Cửu U hoàng tỷ, tỷ quen sao?” Phượng Y Sở nghi hoặc hỏi.
Phượng Cửu U lắc đầu, nói “Chỉ là có duyên gặp qua một lần mà thôi.”
Nhị hoàng tử nuốt nuốt nước miếng nói :
Cửu U muội, muội chắc chắc hắn không phải là nữ giả nam chứ.”
“Chắc chắn!” Phượng Cửu U ném cho hắn một cái liếc méo, xin đó, thần tiên cũng không phải vị yêu nghiệt kia, tuy nói xuất trần thoát tục một chút, nhưng nhìn qua tuyệt đối sẽ không lẫn lộn giới tính được chưa, cũng không giống con hồ ly nào đó, giới tính đảo điên.
“Chỉ là, sao hắn lại về hoàng công chứ.”
Ngũ hoàng tử một bên ngây ngốc, suy nghĩ một lát, kinh hô “Vị này chẳng lẽ chính là Thục Sơn Thanh Y?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, ngũ hoàng tử vỗ vỗ con ngựa bên cạnh, nói “Mấy ngày trước trong hoàng cung xuất hiện vài câu nguyền rủa kỳ dị còn có chuyện linh dị thần tiên ma quái, phụ hoàng nói, Hoa Thanh Y đại đệ tử của phái Thục Sơn tới để hóa giải chuyện này, xem phong thái, hẳn là người này rồi.”
Lúc này, Hoa Thanh Y đã cùng Thanh Yên đế cơ Phượng Nguyệt Nga. Sắc mặt Phượng Nguyệt Nga có chút tức giận, hẳn là vì mấy người đã làm phiền đến ‘thế giới hai người’ của nàng và Hoa Thanh Y.
Phương Cửu U không muốn chào hỏi Hoa Thanh Y, để tránh khơi dậy căn ghét của Phượng Nguyệt Nga.
Hoa Thanh Y lại mỉm cười với mình, thanh âm nhã nhặn như ngọc, du dương.
“Lại gặp nhau rồi.”
Phượng Cửu U cảm nhận được rõ ràng trên người nổi gai ốc, thấy Phượng Nguyệt Nga khó chịu nhìn mình, lại lại không muốn vô lễ trước mặt thần tiên. Chỉ có thể kiên trì cười khan hai tiếng, nói “Ha ha, trùng hợp quá. Ái chà, có vẻ trời sắp mưa, ta về cung trước đây.”
Phượng Y Sở không rõ tình hình, vẻ mặt khó hiểu nhìn Phượng Cửu U, nói “Cửu U hoàng tỷ, trời vẫn quang mà.”
Phượng Cửu U nghiến răng, nhận không thể lập tức chui xuống đất.
“Ố, thế à, chắc là ta nhìn nhầm rồi.”
Liếc qua nụ cười như có như không trên khóe miệng Hoa Thanh Y, tim Phượng Cửu U đập loạn, đỏ mặt, lần này mất mặt quá đi mất thôi.
Có lẽ là Phượng Y Sở đã có người mình thích, đối với Hoa Thanh Y giống như tiểu muội muội nhìn thấy thần tiên ca ca, mới lạ lại không ái mộ, chỉ sùng bái đơn thuần mà thôi.
“Huynh là Hoa Thanh Y sao?”
Hoa Thanh Y khẽ ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Nhận được lời khẳng định, máy người liên vây quanh, Phượng Nguyệt Nga bị chen dạt ra ngoài, mà Phượng Cửu U cũng không có ý đi hỏi cái gì.
Phượng Nguyệt Nga nhìn thấy Phượng Cửu U, hừ nhẹ một tiếng, trong mắt đầy coi thường và đố kỵ.
Phải biết là, vừa rồi nàng tuân chỉ phụ hoàng đưa Hoa Thanh Y đến đây chơi, Hoa Thanh Y đối đãi với mình vẫn luôn không nóng không lạnh, vừa rồi chỉ gặp mặt một chút thôi, Hoa Thanh Y vậy mà lại cười với Phượng Cửu U.
Phượng Nguyệt Nga từ nhỏ đã đối nghịch với Phượng Cửu U này sao có thể không tức được.
Phượng Cửu U vô duyên vô cớ chịu ánh mắt căm thù, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Dọc đường Phượng Y Sở và mấy vị hoàng tử kia lại rất tận hứng, chỉ có Phượng Cửu U luôn phải chịu ánh mắt công kích của Phượng Y Sở.
Nhưng cũng không thể nói gì, dù sao, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nếu cãi nhau trước mặt Hoa Thanh Y, thì sẽ thêm vô số trò cười, nhưng, Phượng Cửu U nàng cũng không phải là người nóng nảy như vậy.Đợi đến khi mấy nữ tử Phượng Cửu U lên xe ngựa, Hoa Thanh Y và các hoàng tử đều cưỡi ngựa chuẩn bị hồi cung.
Phượng Cửu U khẽ cười, thấy Phượng Nguyệt Nga ngồi xuống, sắc mặt nhanh chóng biến xanh chuyển tím, vẻ mặt chịu đựng nghiến răng nghiến lợi.
“Ố, nhị muội sao thế, táo bón rồi sao?” Phượng Cửu U nhàn nhạt hỏi, ngữ khí vô cùng thân thiết.
“Ngươi, ngươi, ngươi!” Phượng Y Sở vẻ mặt chịu đựng, ngón tay chỉ vào mũi Phượng Cửu U, thấp giọng nói.
Phượng Cửu U cười lạnh một tiếng, nha đầu này ngồi trên một tảng đá cứng lớn, lại không kêu. Thật đúng là có thể nhịn, biết Hoa Thanh Y ở ngoài, vậy mà có thể vì giữ hình tượng há há há.
“Nhị muội thật là khiến tỷ tỷ đau xót.” Liếc xéo Phượng Nguyệt Nga một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ là dạy dỗ nàng ta một chút mà thôi.
Híp mắt lại, giả vờ ngủ,mắt điếc tai ngơ với Phượng Nguyệt Nga đang xuýt xoa đau đoán xoa mông một bên.
Danh Sách Chương: