Không thể không thừa nhận rằng trở thành đế cơ thật khiến Phượng Cửu U không được thỏa mãn đam mê cho lắm.
Trừ bỏ ngẫu nhiên bị các phi tử “gây rối” ra thì những lúc khác nàng rất thường xuyên phát huy thiên phú trời cho của mình.
Trước mặt hạ nhân là kẻ điên, trước mặt phi tử của hoàng đế cùng các đại thần trong triều là một đế cơ nhu thuận.
Cuộc sống như vậy thật không có tính khiêu chiến, vài ngày liền nhàm chán.
Phượng Cửu U đã ở trong hoàng cung hơn nửa tháng, mọi nơi đều đã quen thuộc.
Cho nên, trong đêm tối, nàng thừa dịp người trong Thanh Việt cung đi vào giấc ngủ, khó khăn hiểm trở thoát khỏi tuần tra của binh lính đi đến cấm địa của hoàng cung – Nguyệt Các.
Nghe nói nơi này có rất nhiều chuyện ma quái.
Chỉ cần có người tới gần liền cảm thấy tiếng gió sắc bén cùng tiếng khóc của nữ tử. Nha đầu Tiểu Diệp kia nói rất kinh khủng, Phượng Cửu U sớm đã muốn đến chỗ này xem xem. Sau khi tra rõ thời gian chuyển ca tuần tra của binh lính, nàng liền đến nơi này.
Nguyệt Các gần với lãnh cung. Chung quanh cơ hồ nhìn không thấy một bóng người.
Phượng Cửu U đã nhìn thấy lầu các sừng sững trong đêm tối, nhíu nhíu mày. Nàng hiện tại chỉ còn cách Nguyệt Các chừng trăm mét, chuyện gì cũng không thấy xuất hiện.
“Có ma quỷ gì đâu? Quả thật là lãng phí công sức bày tỏ biểu tình mong muốn chiêm ngưỡng dung nhan bọn chúng một chút của ta.” Phượng Cửu U bĩu môi.
Nàng đứng thẳng thân mình, nghênh ngang hướng Nguyệt Các đi đến.
Cách Nguyệt Các chừng mười thước, Phượng Cửu U cảm giác sau lưng chợt lạnh, trên người nổi lên một tầng da gà.
Nàng nhìn lầu các gần ngay trước mắt, nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: “Gió lên rồi ha ha…”
Phượng Cửu U giựt giựt khoé miệng nhưng vẫn bước đến cổng chính. Đứng trước cửa, nàng hung hăng nhắm mắt lại, một phen đẩy ra cánh cửa gỗ cũ nát vô cùng bẩn.
Gió thổi thật mãnh liệt vì cửa bị đẩy ra mà úp vào mặt nàng, đầu tóc rối bời.
Phượng Cửu U lúc này toàn thân đều nổi da gà, kéo kéo khóe miệng, cười gượng hai tiếng cũng không dám mở to mắt. Truyền vào cái lỗ tai chính là thanh âm của vũ khí chạm vào nhau.
Vũ khí?
Phượng Cửu U theo bản năng mở mắt ra nhìn thấy lầu các tối đen một mảnh lại không ai, tiếng đánh nhau thế nhưng vẫn không biến mất.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời có hai cái thân ảnh đang đánh nhau.
Một nam một nữ đang bay trên trời, thanh âm của vũ khí chạm vào nhau càng ngày càng thật lớn.
Hai người này… đành cúi mình xin lỗi nhân loại rằng… thật sự rất muốn đả kích đến chị em phụ nữ chúng ta.
Mà… sao nhìn người kia có vẻ quen mắt. Đây không phải là vị Cầm Tiên ngày đó gặp trên đường sao? Nhìn hắn đánh nhau với người nọ, gương mặt lại càng tuấn mỹ. Ngũ quan có lẽ không phải đẹp nhất nhưng hợp cùng một chỗ càng xinh đẹp kinh người. Cái loại dung mạo này đã muốn vượt xa loài người, thanh nhã, xuất trần.
Y phục nhẹ nhàng dấu đi ánh trăng chói lọi, giống như từ trong tranh đi ra.
Làm cho người ta có cảm giác không thể không kính trọng.
Phượng Cửu U vì cả hai người mà đặt tên. Cầm Tiên kia là yêu nghiệt, người nọ là thần tiên.
Nàng được cái thù dai. Ngày ấy bởi vì yêu nghiệt này nhìn mình như vậy, trong lòng không ngừng cỗ vũ thần tiên. Rốt cục, nàng đem thanh âm trong lòng mình cất lên.
“Thần tiên cố lên! Quật ngã yêu nghiệt!”
Hai người nghe được thanh âm của nàng liền nhìn sang với vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ là bởi vì yêu nghiệt cảm thấy Phượng Cửu U nhìn có chút quen mắt nên chợt ngây người, thần tiên liền nhân cơ hội tung một tia bạch quang công kích đến điểm yếu trên cơ thể hắn.
Yêu nghiệt liền thẳng tắp rơi xuống, thần tiên cũng không vội đuổi theo, chậm rãi đáp xuống đất đi đến bên cạnh Phượng Cửu U, dùng thanh âm lãnh đạm nói: “Ngươi nhìn thấy?”
Phượng Cửu U giống như bị ma xui quỷ khiến nhất nhất gật đầu.
“Đừng có cùng người khác nói chuyện mà ngươi đã nhìn thấy, được chứ?”
Lại gật đầu. Chỉ thấy thần tiên cười cười, sau đó liền đằng vân rời đi.Đằng Vân? Ông trời ơi ~
Danh Sách Chương: