“Thanh Y công tử, chờ một chút!” Phượng Cửu U mặc một bộ cung trang, đương nhiên không thể mất hình tượng chạy tới chạy lui, chỉ có thể đi bộ, cũng may Hoa Thanh Y có lòng thưởng thức hoàng cung, bước đi cũng không nhanh.
Mặc sắc thân ảnh kia dừng lại, giống như sớm đã dự liệu được Phượng Cửu U sẽ đuổi theo, chỉ cười nhẹ.
Phượng Cửu U vội vàng xông tới, thiếu chút là đụng vào Hoa Thanh Y.
“Ngươi, vừa rồi ngươi nói là có ý gì?’Lúc này trời đã hơi tối đi, Hoa Thanh Y nhìn bầu trời hơi đen lại, nói “Thanh Việt đế cơ, nàng xem trời này.”
Phượng Cửu U nghe lời nhìn lên trời, lại chẳng phát hiện ra gì, liếc mắt, nói “Có gì đáng xem, đừng đánh trống lảng.”
Hoa Thanh Y biểu tình lạnh nhạt nhìn bầu trời không sáng không tối, khóe miệng mỉm cười, trên khuôn mặt nho nhã như ngọc cuối cùng cũng có một chút phiền muộn, đó là biểu tình khác ngoài nụ cười và lãnh đạm.
“Thanh Việt đế cơ, nàng hỏi ta chuyện vừa rồi, kỳ thực ta cũng không thể nói cho nàng, mọi chuyện đều có số.”
Hắn thoáng trầm ngâm, nói tiếp “Thanh Y chỉ có thể nói với nàng, mọi chuyện tựa như bầu trời này, lúc sáng lúc tối, về phần nàng muốn nhìn thế nào, làm thế nào, thì phải xem nàng coi trọng tối hay sáng.”
Thấy Phượng Cửu U trầm mặc, Hoa Thanh Y mỉm cười, nói “Thanh Việt đế cơ, Thanh Y tin nàng sẽ hiểu.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn vào mắt Hoa Thanh Y, so với vừa rồi đã tươi sáng hơn rất nhiều.
Hoa Thanh y nhìn đôi mắt như ngôi sao bừng tỉnh, hơi thất thần.
Phượng Cửu U hành lễ với Hoa Thanh Y, nói “Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi. Thanh Y, ta có thể gọi như như vậy không?”
Hoa Thanh Y từ chối cho ý kiến, đa mắt nhìn theo Phượng Cửu U đã đi xa, tiện đã nhìn trời, rồi xoay người rời đi.
Chim bồ câu trắng trên bầu trời liên tục kêu, vài con xoay tròn, chầm chậm đậu lên vai Hoa Thanh Y. Cái miệng nhỏ nhắn của nó ghé lại gần tai Hoa Thanh Y, giống như nói thầm mấy câu gì đó. Hoa Thanh Y nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vuốt ve bộ lông của bồ câu trắng, khẽ nói “Bồ câu nhỏ, trở về nói với các trưởng lão.”
“Kiếp số thế nào.” Nhìn bồ câu trắng vẫn chưa rời đi, cười cười, biết bồ câu trắng kiệm lời.
“Thanh Y sẽ không rời đi, cũng không muốn trốn tránh.”
Bồ câu trắng hài lòng nhìn Hoa Thanh Y, ngâm một tiếng, vỗ cánh rời đi.
Liếc mắt nhìn thoáng qua bầu trời bao la đã đen kịt, trường sam mặc sắc của Hoa Thanh Y vô phong tự động.
Nhìn qua như sắp bay lên vậy.
Hết lần này đến lần khác có người không ngắm được bức tranh thủy mặc đẹp đẽ này. Quả thực là một tiếng hét cực kỳ chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của hoàng cung.
Hoa thanh Y nhướn mày, chớp mắt, bóng người đã động, nét đẹp hoàn mỹ nhất trong bức tranh thủy mặc mỹ lệ đó đã biến mất.Đợi đến khi Hoa Thanh Y chạy tới, Dứu Hòa cung đã hỗn loạn.
Hoa Thanh Y đứng ở cửa, một loại lực lượng đặc biệt khiến các cung nữ thái giám trấn tĩnh lại, nhìn Hoa Thanh Y, trên người hắn dường như có một loại cảm giác an thần.
Phóng thích pháp thuật an thần, Hoa Thanh Y đi tới trước mặt một thái giám gần nhất, hỏi tình hình.
Thái giám đó cả người run rẩy, ngón tay chỉ vào nội thất.
“Thình phi nương nương nàng, nàng…”
Lời còn chưa nói hết đã ngất đi.
Hoa Thanh Y thấy đôi môi thái giám trắng bệch, e là sợ ngất đi.
Tới gần nội thất, liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hun lên khiến người ta khó mà chịu nổi.
Danh Sách Chương: