Lúc Phượng Cửu U tỉnh lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt, sững sờ, liền chống người dậy sờ sờ y phục của mình xem có chỗ nào không đúng không, kiểm tra xong, thở phào một hơi. Nhưng vì lúc ngồi dậy vội quá nên có chút chóng mặt, cơ thể liền mềm nhũn ra.
Kính nhẹ nhàng cười một tiếng, đỡ được Phượng Cửu U ngã về phía mình, đáy mắt lóe ra lam quang thâm thúy.
“Nha đầu, ta có thể cho rằng ngươi là đang thương nhớ không?”
Phượng Cửu U vừa muốn đứng lên phản bác, trên ngực lại truyền đến một trận đau đớn, chỉ có thể yên ổn nép trong lòng Kính, nhíu mày khẽ kêu “Yêu nghiệt chết tiệt, ai muốn thương nhớ ngươi chứ, buông ra ra!”
Kính híp mắt lại, cười đến là quyến rũ.
“Nha đầu, ta có thể cho rằng ngươi là đang nghiện còn ngại không?”
Phượng Cửu U vừa nghe thấy, thiếu chút nữa nghẹn chết trong lòng Kính.
“Nghiện cái đầu quỷ nhà ngươi ấy! Thả ta ra, có người trở về rồi! Ngươi cũng biến về làm hồ ly đi.” Phượng Cửu U nghe thấy tiếng bước chân, liếc con hồ ly vẫn đang nhởn nhơ nào đó, nói.
Kính bĩu môi, không lên tiếng, động tác đặt Phượng Cửu U xuống lại cực kỳ nhẹ nhàng, không hề qua loa.
Chưa thấy người đã nghe tiếng.
Tiếng ngoài cửa truyền vào tai hai người, à không một người một hồ.
Từ thanh âm phân biệt được, hai người bên ngoài là Phượng Y Sở và Nghiên Yên.
“Làm sao đây, Thanh Y công tử vậy mà lại trong thời điểm mấu chốt này về Thục Sơn, thật là tức chết ta rồi.” Không cần đoán, đây là giọng của Nghiên Yên.
“Còn có thể làm sao, liều một phen, bổn cung nghe nói nước tiểu ngựa và nhọ đáy nồi trộn lại, có thể cải tử hồi sinh đấy.” Phượng Cửu U thực sự hoài nghi tai mình hư rồi, đây là lời Phượng Y Sở có thể nói sao?
Liều một phen? Nước tiểu ngựa và nhọ đáy nồi trộn lại là cải tử hồi sinh á?
Nàng đã nghe Tây Du Ký rồi à?
Không hổ là đến từ một nơi với Phượng Cửu U, suy nghĩ của Nghiên Yên giống hệt Phượng Cửu Y.
“Sở Sở, ngươi cũng là xuyên đến sao? Biết Tây Du Ký?”
“Cái gì mà mặc không mặc chứ?” Phượng Y Sở nói, thuận tiện đẩy cửa phòng Phượng Cửu U ra, lại thấy Phượng Cửu U đang cười dịu dàng nhìn mình, liền trợn tròn mắt.
Nghiên Yên cho rằng mắt mình bị bệnh, giơ tay lên máy móc dụi dụi mắt mấy cái, phát hiện vẫn là cảnh này. Không khỏi kêu lớn một tiếng, liền xông về phía Phượng Cửu U, chuẩn bị ôm một cái kinh điển.
Không ngờ lại phát hiện một quả cầu nhung trắng được Phượng Cửu U ôm trong lòng, đối tượng Yên Nhiên ôm liền từ Phượng Cửu U chuyển sang Kính.
Nghiên Yên ôm Kính, giơ tay chuẩn bị phi lễ với chùm lông xù ở tai Kính, Kinh liền phi thân nhảy đi, nhảy đến bên người Phượng Cửu U, vẻ mặt khó chịu.
Phượng Y Sở không nhìn thấy cảnh này, tiến lên hỏi tình trạng của Phượng Cửu U, cũng kéo Nghiên Yên làm bậy trên người Nghiên Yên về.
“Cửu U hoàng tỷ, tỷ sao lại khỏi rồi?” Phượng Y Sở biểu tình như nhìn thấy quỷ, khiến Phượng Cửu U bật cười thành tiếng.
“Sao, ta khỏe rồi, không vui sao?”
Nghe vậy, Phượng Y Sở dùng sức lắc đầu, nhìn đôi môi khô khốc của Phượng Cửu U, rối rít đi pha trà.
Nghiên Yên kinh ngạc, nói “Cửu U, ngươi xác định thân thể ngươi là da thịt không phải là hợp kim nhôm chứ?”
Phượng Cửu U liếc mắt, không nói gì cười “Phải, là hợp kim nhôm đó.”
Nghiên yên thấy Phượng Cửu U không nháo với mình, cho rằng Phượng Cửu U vừa mới khỏi bệnh,thân thể trống rỗng, thì mất đi hứng thú đùa giỡn, khóe mắt liếc nhìn Kính, thấy chín cái đuôi của nó vẫy vẫy vui mừng, liền vươn ma trảo, muốn ôm lên.
Ai ngờ trước mắt lóe bạch quang.
Một yêu nghiệt còn đẹp hơn nữ nhân, soái hơn nam nhân ngồi bên cạnh Phượng Cửu U, nàng khẳng định, nam nhân này nhất định sẽ giết chết ngàn vạn phái nữ, vì nàng cũng chết rồi.
Danh Sách Chương: