Tối hôm đó Tống Bách Niên vô cùng cuồng bạo hắn kéo mạnh Huân Khê đi vào nhà mặc cho cô vất ngã, Tống Bách Niên túm lấy tóc của Huân Khê lôi cô đi lên phòng, Huân Khê đau đớn nắm lấy cánh tay của Tống Bách Niên đang túm tóc của mình cô đã bắt đầu sợ hãi nói.
" Xin anh bớt giận."
Tống Bách Niên hất mạnh cô ngã xuống giường hắn tức giận mắng chửi Huân Khê.
" Cô đang cố bôi xấu danh dự của tôi có đúng không nếu không có tôi nói vào thì hôm nay cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống rồi."
Huân Khê chấp tay lại cầu xin Tống Bách Niên .
" Em xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho anh em sẽ không dám như thế nữa đâu mong anh bỏ qua cho em lần này."
Tống Bách Niên xổm xuống đối diện với Huân khê hắn đưa tay bóp mạnh vào đôi má đang bị sưng đỏ của Huân Khê buông lời đe doạ cô.
" Nếu có lần sao thì cả gia đình của cô sẽ ra ngoài đường ở có biết không hả."
Huân Khê đã đầm đìa nước mắt cô run rẩy gật đầu nói.
" Em biết rồi xin anh bớt giận."
Trong cô vô cùng thảm hại vết thương cũ chưa lành bây giờ lại có vết thương mới chắc có lẽ cô quá dễ bị ức hiếp nhưng Huân Khê phải cố nhẫn nhịn vì ba của mình cô luôn im lặng chấp nhận cho họ chà đạp bản thân.
Tống Bách Niên mạnh bạo lật người Huân Khê lại hắn cuồng bạo vén cao chiếc váy của cô lên, một tay giữ lấy đầu của Huân Khê một tay cởi khoá quần của mình ra hắn thô bạo đi vào sâu cơ thể của cô, Huân Khê vô cùng đau đớn đôi mắt của cô đã mờ nhạt dần vì phải chịu đựng những cơn đau do hắn mang lại, Tống Bách Niên xem Huân Khê như là một công cụ để hắn trút giận cô bị xâm phạm đầy mạnh bạo vào trong khi cơ thể chưa sẳn sàng chắc có gì ngoài cảm giác đau đớn và tủi nhục, Huân Khê chỉ lặng lẽ rơi nước mắt khi bị Tống Bách Niên giày vò đến đau đớn. Sau khi thoả mãn con thú dữ trong người của mình hắn lạnh lùng đi vào phòng tắm trút một làn nước lạnh lên người.
Tống Bách Niên lớn tiếng gọi Huân Khê.
" Vào đây pha nước cho tôi."
Cô sợ hãi vội vàng ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo đã bị Tống Bách Niên làm cho trở nên sọc sệt nơi đó vẫn còn đau rát nhưng cô vẫn giữ bĩnh tĩnh bước vào bên trong cẩn thận pha nước cho Tống Bách Niên, hắn bước vào bên trong bồn nước Huân Khê hiểu ý đi lấy khăn tắm cọ lưng cho hắn suốt quá trình Huân Khê không hề dám thở mạnh cô sợ bản thân sẽ vô ý chọc giận Tống Bách Niên một lần nữa.
Mặc dù rất đau rát nhưng Huân Khê vẫn phải cố cắn răng chịu đựng cho đến bây giờ Tống Bách Niên mới thực sự bọc lộ bản tính độc tài hung hăng bạo hành của mình ra Huân Khê đã thật sự nhìn lầm hắn. Bỗng nhiên Tống Bách Niên ra lệnh cho Huân khê đi đến trước mặt của mình.
" Đi đến đây."
Huân Khê từ từ bước đến Tống Bách Niên đưa tay kéo mạnh khiến cho cô ngã vào trong bồn tắm gọn trong lòng của mình, Huân Khê cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cơ thể thì lại không ngừng run rẩy, Tống Bách Niên áp má của mình vào má của Huân Khê hơi thở của hắn phả lên cổ của cô khiến cho Huân Khê sởn gai ốc.
" Anh trai của tôi đã chạm vào nơi nào trên cơ thể của em."
Huân Khê run rẩy lắc đầu nói.
" Không có anh ấy không chạm vào đâu hết."
Tống Bách Niên vươn tay ra lấy một chiếc khăn rồi cầm lấy tay của Huân Khê chà mạnh lên, hắn chà chiếc khăn lên khắp người của cô một cách thô bạo đến khi cơ thể của Huân Khê đỏ như tôm luộc cô cũng không dám phát ra âm thanh gì chỉ âm thầm cam chịu, Tống Bách Niên đưa môi mân mê trên vành tai của Huân Khê khiến cho cô nhạy cảm mà né tránh, hắn bóp mạnh lấy cổ của Huân Khê răn đe cô.
" Từ nay trở về sao đừng dại dột mà làm cho tôi tức giận tính mạng của ba em đang nằm trong tay của tôi bản thân của em cũng đã được bán vào Tống gia thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi có biết không hả."
Huân Khê bất giác rơi nước mắt cô miễn cưỡng gật đầu, Tống Bách Niên bước ra ngoài hắn lấy một cái khăn quấn quanh eo rồi bước đi.
Huân Khê vô cùng sợ hãi cô bắt đầu không kiềm được nước mắt mà ngồi co rúm người trong bồn tắm khóc nức nở vì bọn họ chỉ xem cô là một món hàng bị bán đi nên mới đối xử với Huân Khê như thế.
Danh Sách Chương: