Tống Bách Niên hít một hơi rồi ngồi tựa lưng ra ghế nhìn Thiên Hạo nói.
" Tôi biết cậu muốn đối đầu với tôi, nhưng thật sự mà nói cậu không có đủ tư cách, nể tình cậu là em họ nên tôi mới nương tay còn người khác tôi đã tiễn đi rồi vì vậy đừng cố gắng làm gì."
Thiên Hạo nghe Tống Bách Niên nói có vài phần không nể, anh ta đối diện với Tống Bách Niên mà không chút do dự.
" Rồi anh sẽ hối hận."
Tống Bách Niên vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến đáng sợ hắn nhìn Thiên Hạo ngông cuồng trước trên gương mặt đầy sự chán ghét, Thiên Hạo ôm một cục tức rời đi anh ta tưởng sẽ chọc tức được Tống Bách Niên nhưng không ngờ mình lại là người mất mặt.
Tống Bách Niên quay về dinh thự, hắn đi lên phòng nhìn thấy dáng vẻ đang say mê đọc sách của Huân Khê thì đứng đó nhìn một lúc rồi Tống Bách Niên bước vào phòng tiếng mở khiến cho Huân Khê giật mình, cô đứng bật dậy định đi pha nước cho hắn tắm thì lại bị Tống Bách Niên giữ lại, cô bắt đầu cảm thấy bất an nhưng vẫn đứng lại, Tống Bách Niên ngồi xuống ghế bá đạo ra lệnh cho Huân Khê.
" Cởi đồ ra hết."
Huân Khê nhìn hắn bằng đôi mắt chán ghét cô đưa tay kéo chiếc váy đang mặc trên người chiếc váy tuột xuống sàn nhà, cơ thể mỏng manh của Huân Khê lộ ra trước mắt của Tống Bách Niên hắn đứng lên đi đến đưa tay sờ vào vết bớt trên eo của Huân Khê, Tống Bách Niên luôn biết cô có vết bớt ở eo nhưng tại sao Thiên Hạo lại có thể biết được, đôi mắt của Tống Bách Niên thoát chốc đỏ ngầu hắn mạnh tay bóp lấy cổ của Huân Khê đẩy cô ngã vào tường rồi hung hăng nói.
" Cô đã cho Thiên Hạo lên giường với mình rồi sao ?"
Huân Khê nghe Tống Bách Niên nói thì vô cùng phẫn nộ cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy phẩn nộ.
" Không lẽ ai nói những điều không tốt về tôi anh cũng tin sao, trong mắt anh tôi luôn là một người đàn bà xấu xa rồi còn gì có giải thích anh cũng không tin nói làm gì cho vô ích."
Tống Bách Niên nhìn Huân Khê bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Trả lời hay lắm tại sao hắn lại biết được vết bớt trên eo của cô còn cả chiếc khăn tay của cô nữa sao Thiên Hạo lại biết."
Huân Khê nhìn Tống Bách Niên không cảm xúc nói.
" Là tôi đã nói cho anh ta biết thì sao, anh muốn thì giết tôi đi, sống bênh cạnh anh tôi phải chịu không biết bao nhiêu là tủi nhục và sự hành hạ của anh, lúc nào anh cũng lấy ba của tôi ra để đe doạ ép buộc tôi phải phục tùng anh, anh không hề để tâm đến cảm xúc của tôi."
Tống Bách Niên công khoé môi nói.
" Một món đồ chơi thì làm gì có cảm xúc."
Cỗi lòng của Huân Khê như chết lặng cô thật sự không còn lời nào để nói với Tống Bách Niên nữa, Huân Khê nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sự căm phẫn cô đưa tay cầm lấy cây đèn ngủ đập thẳng vào đầu của Tống Bách Niên, một làn máu đỏ chảy ra từ trán của hắn, Tống Bách Niên cảm thấy đau đớn đưa tay lên sờ trán hắn nhìn thấy màu đỏ trên bàn tay của mình, hắn liền nổi giận túm lấy tóc của Huân Khê tức giận nói.
" Cô dám đánh tôi sao."
Huân Khê bị Tống Bách Niên bóp chặt cổ cô đã sắp ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, Huân Khê đang chờ đợi cái chết mà Tống Bách Niên mang lại cho mình, cô buông tay ra không còn chống cự nữa, Tống Bách Niên nhìn Huân Khê đã vô cùng yếu ớt thì mới nới lỏng bàn tay đang siết chặt lấy cổ của Huân Khê.
Đột nhiên hắn buông tha cho Huân Khê rồi quay người rời đi, cô run rẩy ngồi xuống sàn nhà thở gấp gáp, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống đây là lần đầu tiên Huân Khê chống đối lại Tống Bách Niên, bởi vì cô không thể nào chịu đựng thêm được sự giày vò sỉ nhục của hắn.
Một lúc sao Huân Khê mặc lại quần áo chỉnh tề cô đang ngồi trên giường phòng bị sợ Tống Bách Niên bước vào, nhưng người bước vào không phải là hắn mà là một người đàn ông lạ mặt gương mặt của anh ta đỏ ửng đôi mắt đỏ ngầu như đang thèm khát thứ gì đó, Tống Bách Niên bước vào bên trong nhìn Huân Khê nói.
" Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trừng phạt, cô thích quyến rũ đàn ông lắm phải không, tôi tặng cho cô một tên."
Nói rồi Tống Bách Niên quay người rời đi hắn còn không quên khoá cửa lại để Huân Khê ở trong phòng cùng với người đàn ông lạ mặt đó.
Danh Sách Chương: