Tống Bách Niên đưa mũi thưởng thức mùi hương trên cơ thể của Huân Khê, hắn cúi mặt xuống giữa ngực của Huân Khê hít một hơi thật sâu, cô chỉ biết nhắm mắt chịu đựng cơ thể đã bắt đầu run rẩy.
Tống Bách Niên đưa tay xuống luồng vào váy của Huân Khê, cô đã không chịu đựng được mà nghẹn ngào nói.
" Đừng mà tôi đã biết lỗi rồi."
Tống Bách Niên nhếch mép cười hắn thì thào vào tai của Huân Khê.
" Đã quá muộn rồi."
Sao đó cuồng bạo xâm chiếm lấy cô chiếc váy bị Tống Bách Niên làm cho nhăn nhúm, hắn cởi khoá quần của mình ra rồi đưa tay nắm lấy chân của Huân Khê giơ cao lên, để cô trong tư thế đáng xấu hổ nhất, Huân Khê cắn chặt môi cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn mà Tống Bách Niên mang lại, đối với cô những chuyện này như một cơn ác mộng, Tống Bách Niên vô cùng bạo lực hắn không chút chần chừ mà đẩy thứ đó vào người của Huân Khê khiến cho cô đau đớn, Huân Khê đưa tay bấu chặt vào ghế nhắm mắt cam chịu sự giày vò, trong những không gian nhỏ hẹp như thế này mà hắn vẫn có thể làm ra những trò bỉ ổi như thế này.
Huân Khê bị Tống Bách Niên hành hạ đến đau đớn cơ thể chi chít những vết bầm tím đầu tóc đã rối bời, Hắn trút tất cả vào bên trong Huân Khê, cô khó chịu nằm bất động đến khi Tống Bách Niên lấy giấy ném vào người của Huân Khê, buộc cô phải lau đi những thứ nhầy nhụa mà hắn vừa phóng túng vào cơ thể của mình, Huân Khê khó khăn ngồi dậy chiếc váy bị Tống Bách Niên xé rách để lộ ra chiếc đùi trắng mịn của Huân Khê, hắn lấy áo khoác ngoài của mình ném vào người của Huân Khê để che chắn cơ thể của cô, rồi gọi người tài xế vào lái xe đưa bọn họ về nhà.
Trên gương mặt của Huân Khê nước mắt đã giàn giụa chỉ cần nhìn là biết cô vừa bị Tống Bách Niên giày vò về thể xác.
Vừa về đế dinh thự Huân Khê liền đi vội lên phòng cô đi vào phòng tắm mở vòi nước ra một làn nước lạnh đến thấu xương rút xuống cơ thể của mình, cô đưa tay ra sức chà khắp cơ thể nổi căm phẩn lấn ác của lý trí, Huân khê muốn rửa sạch những thứ dơ bẩn mà Tống Bách Niên đã để lại trên người của cô, cơ thể dù đã đỏ ửng nhưng cô vẫn không dừng lại hành động của mình, Huân Khe ngồi gục xuống sàn cô đã sắp không thể nào chịu đựng được nữa rồi đến khi nào sự nhục nhã này sẽ kết thúc.
Ngày hôm sau lại có một cuộc họp tư mật Tống Bách Niên đã rời khỏi nhà từ sớm, lúc Huân Khê tỉnh giấc cũng đã trễ, cô không đi khỏi phòng mà chỉ ngồi trên giường nhìn ra khe cửa, chiếc rèm cửa vẫn còn phủ xuống cửa căn phòng trở nên tối om, nhưng vẫn có một tia nắng len lỏi đi vào bên trong căn phòng tại sao những ánh sáng thuần khiết như thế cứ phải đi vào những nơi tối tăm như thế này, Huân Khê cảm thấy cuộc đời của mình cũng tự như tia nắng cố chấp này để bản thân chìm sâu trong bóng tối cho dù có vẫy vùng trong tuyệt vọng cũng không có cách nào thoát ra được.
Thiên Hạo sao những ồn ào của bản thân anh ta bị điều vị trí công tác đến macao và đứng dưới trướng của Tống Bách Niên, đây điều là kế hoạch của Tống Bách Niên đặt ra, từ trước đến nay Thiên Hạo luôn gây rối nhiều hơn là làm việc nên đây là cách tốt nhất để anh ta bớt gây ra phiền phức cho Tống gia.
Nhưng Thiên Hạo lại nghĩ Tống Bách Niên vì một người phụ nữ mà lại đối xử với anh ta như thế, Thiên Hạo đã mặc định chủ ý của Tống Bách Niên là do những chuyện ngày hôm qua anh ta đã làm với Huân khê, anh ta muốn trước khi rời đi phải làm cho Tống Bách Niên phải bẻ mặt một lần xem như là trút giận.
Danh Sách Chương: