Vĩnh Hạnh đưa cho phu nhân Thất Nguyên xem những bước ảnh mà cô ta cho người chụp lại giữa Tô Sang và Huân Khê mà không ngần ngại vu khống cho Huân Khê.
“ Từ lúc cậu Bách Niên rời khỏi nhà thì con đã nhìn thấy mối quan hệ của hai người họ không đứng đắn rồi, nên đã âm thầm cho người đi theo điều tra cho rõ mẹ nhìn đi hai người ôm nhau đầy thân mật còn cô ta còn đi đến nhà người tài xế này nữa mẹ xem đi, hết quyến rũ chồng của con bây giờ lại quay sang quyến rũ người tài xế đúng là không còn lời nào để nói nữa mà.”
Phu nhân Thất Nguyên đang xem kĩ lại những bức ảnh mà Vĩnh Hạnh đưa, quả thật là Tô Sang và Huân Khê ôm ấp nhau hành vi vô cùng mờ ám bà ta tức giận nắm chặt bức ảnh nghiến răng nói.
“ Cô ta đúng là chẳng biết thế nào là xấu hổ hạng người này không thể để ở đây thêm được nữa có ngày Tống gia sẽ bị cười nhạo vì cô ta.”
Vĩnh Hạnh lại tiếp tục châm dầu vào lửa để tạo ra một cuộc chiến tàn khốc hơn.
“ Không chừng đứa bé trong bụng của cô ta cũng chẳng phải máu mũ gì của Tống gia.”
Phu nhân Thất Nguyên lắc đầu nói.
“ Đúng là oan nghiệt thật mà ta sẽ cho hạng người không biết thân phận này một bài học để gia đình của cô ta chẳng thể nào ngẩn đầu lên nhìn đời nữa.”
Vĩnh Hạnh mỉm cười độc ác nói.
“ Đúng chúng ta phải trừng trị cô ta thẳng tay để cho cô ta biết thế nào là lễ độ dám bôi nhọ Tống gia, cô ta đang cố ý làm như thế vì Tống gia đã khiến cho ba của cô ta mất đi chức vị bị thu hồi toàn bộ tài sản nên cô ta muốn trả thù chúng ta đấy mẹ.”
Phu nhân Thất Nguyên càng tức giận sau khi nghe Vĩnh Hạnh nói cô ta thật sự quá tàn ác mà không sợ đứa con trong bụng sẽ nhận lấy quả báo, Bách Nhi nghe lén được cuộc nói chuyện của mẹ mình và Vĩnh Hạnh cô ta liền vội vàng chạy đến chỗ của Huân Khê, Bách Nhi đưa tay ra dấu cho Huân Khê biết.
“ Mau tìm cách rời khỏi đây đi mẹ tôi và người đàn bà độc ác đó đang muốn đến đây để xử lý cô đấy.”
Huân Khê khó hiểu hỏi.
“ Tại sao phải trốn tránh chứ ?”
Bách Nhi vẫn chưa kịp giải thích Phu nhân Thất Nguyên và Vĩnh Hạnh đã đi đến, Bách Nhi sợ hãi né tránh, Phu nhân Thất Nguyên đi đến bảo hai người hầu giữ chặt hai tay của Huân Khê bà ta trợn mắt nhìn Huân Khê nói.
“ Nói ngay đứa bé trong bụng của cô là con của ai ?”
Huân Khê đang không hiểu chuyện gì xảy ra cô vẫn kiên quyết nói đúng sự thật.
“ Là con của Bách Niên.”
Phu nhân Thất Nguyên tát vào mặt của Huân Khê một cái rồi quát lớn.
“ Nói láo cô đúng là hạng đàn bà xấu xa.”
Bà ta ném những bức ảnh vào mặt của Huân Khê cô nhìn xuống những bức ảnh bây giờ Huân Khê mới nhớ lại lúc ấy người tài xế đó cứ cô tình va chạm vào cô, nhưng Huân Khê đã không nghĩ ngợi gì nhiều cô nghĩa tất cả chỉ là vô tình mà thôi nhưng không ngờ lại trở thành một bằng chứng kết tội mình.
“ Tất cả không phải như phu nhân nghĩ đâu hôm ấy người tài xế đó nói với con là cần về nhà để lấy đồ, anh ta bị ngã nên mới va vào con, con hoàn toàn trong sạch.”
Vĩnh Hạnh ngang ngược nói.
“ Cô đừng có mà xảo biện cho bản thân.”
Phu nhân Thất Nguyên cũng chẳng hề tin những gì Huân Khê nói, vì đã có chứng cứ rõ ràng như thế có chối cãi cũng chẳng ai tin bà ta ra lệnh cho người hầu.
“ Đưa cô ta đến nhà chính chờ lão gia và Bách Niên về giải quyết.”
Huân Khê vùng vẫy phẫn nộ nói.
“ Buông tôi ra cái người định làm gì tôi.”
Bọn họ mặc cho sự phản kháng của Huân Khê vẫn tiếp tục kéo cô đi.
Danh Sách Chương: