• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huân Khê đi đến đỡ lấy cô hầu rồi nhỏ giọng nói.

" Cô có sao không vào nhà đi để mọi chuyện ở đây tôi xử lý."

Cô hầu lau nước mắt trên mặt gật đầu rồi quay người rời đi, nhưng Ninh Hoa không hề muốn bỏ qua cô ta hóng hách nói.

" Đứng lại cho tôi tôi chưa cho cô đi cô lại dám đi sao."

Ninh Hoa đi đến đưa tay ra định đánh cô hầu nhưng lại bị Huân Khê ngăn lại. Huân Khê nhìn Ninh Hoa bằng ánh mắt đầy thách thức mỉm cười nói.

" So với cô ta chị còn thấp kém hơn đấy, bởi vì một kỷ nữ như chị cũng chẳng có đủ tư cách để chỉ trích một người hầu đâu, chị đeo bám Tống Bách Niên chẳng khác nào một con đĩa hút máu mà luôn cố tỏ ra mình thanh cao đúng là nực cười."

Ninh Hoa như bùng phát cơn tức giận cô ta tát Huân Khê một cái thật mạnh khiến cô ngã nhào xuống đất, đúng lúc này Tống Bách Niên cũng đang đi đến hắn nhìn thấy Ninh Hoa ra tay với Huân khê liền khó chịu nói.

" Có chuyện gì xảy ra vậy tại sao em lại đánh Huân Khê."

Ninh Hoa tỏ ra yếu đuối nói.

" Là cô ta đã xúc phạm em trước anh phải làm chứng cho em."

Huân Khê tỏ ra mình là người bị ức hiếp gương mặt của cô liền trở nên buồn bã đứng lên nói.

" Là em đã khiến chị ấy không vui chỉ, vừa nhìn em chị ấy đã muốn đánh chắc có lẽ vì đang mang thai nên chị Ninh Hoa luôn cảm thấy buồn bực trong lòng, hay là anh để em đến căn nhà gỗ phía sau vườn để ở nếu chị Ninh Hoa nhìn thấy mặt của em thì sẽ lại không vui."

Tống Bách Niên thừa biết tính cách của Ninh Hoa cô ta luôn muốn người khác khuất phục mình không chịu dưới trướng bất kì ai tính cách lúc nào cũng kênh kiệu hóng hách.

" không cần đâu em cứ ở cùng tôi, chỉ là chút chuyện nhỏ mà để bản thân chịu thiệt thòi."

Huân Khê đang cười thầm trong lòng, cô thề sẽ khiến cho đám người của Tống Gia phải trả giá cho những gì bọn họ đã gây ra cho ba của cô và đứa con chưa ra đời của mình.

Huân Khê đi đến chỗ của Tống Bách Niên chủ động khoác lấy tay của hắn rồi nhẹ giọng nói.

" Chắc là anh mệt rồi lên phòng em sẽ mát xa cho anh."

Tống Bách Niên quay sang nói với Ninh Hoa.

" Em mau lên phòng nghĩ ngơi đi."

Rồi cùng Huân Khê rời đi, Ninh Hoa không chịu đựng được gương mặt đỏ bừng vì tức giận lầm bầm nói.

" Cô dựa vào đâu mà lại giở trò với tôi đồ đáng ghét."

Ninh Hoa lùn rình rập trước cửa phòng ngủ của Tống Bách Niên hắn sợ cô ta mang thai nên cũng không mong muốn gì ở Ninh Hoa, chỉ tìm đến Huân Khê để giải tỏa, Huân Khê thừa biết Ninh Hoa đang rình mò ở bên ngoài, cô cố ý rên rỉ lớn tiếng để cô ta nghe thấy, Ninh Hoa tức tối đến bốc hỏa cô ta không thể nào nghe thêm được nữa nên đã rời đi. Tống Bách Niên đang chìm sâu trong cơ thể của Huân Khê dường như hắn không có cách nào thoát ra được. Huân Khê đang dần dần khiến cho Tống Bách Niên chìm đắm trong sự giả tạo của mình để cô có thể thực hiện kết hoạch trả thù của mình.

Hôm sau Huân Khê đến tìm gặp Bách Nhi để thuyết phục cô ấy nói ra những bí mật mà Vĩnh Hạnh đã đe doạ bắt ép mình phải im lặng, lúc đầu Bách Nhi rất sợ sệt không dám chỉ điểm, vì Vĩnh Hạnh đã hù doạ sẽ cắt lưỡi Bách Nhi nếu cô ấy dám nói ra những chuyện mà mình đã nhìn thấy. Bách Nhi quá ngây thơ nên mới để cho Vĩnh Hạnh đe doạ mình như thế, sau một hồi thuyết phục của Huân Khê Bách Nhi bắt đầu kể ra tất cả, cô cảm thấy cô gái này rất đáng thương vì Bách Nhi vô cùng hiền lành suốt ngày sống dưới sự che chở của ba mẹ nên cô ấy khá là rụt rè để cho người khác ức hiếp mình.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK