Thiên Hạo luôn khao khát cơ thể của Huân Khê anh ta lại muốn chọc tức Tống Bách Niên nên đã không ngần ngại gây ra những hành động khiếm nhã đối với Huân Khê.
Hôm nay Thiên Hạo đến nhà của Tống Bách Niên khi hắn không có ở nhà, lén lúc đi đến chỗ Huân Khê đang ngồi cô đang ngồi sân vườn uống trà do người hầu chuẩn bị, nhưng cô hầu không cẩn thận vấp ngã khiến cho ấm trà ngã đỗ vào người của Huân khê, cô lấy chiếc khăn tay của mình ra lau, cô hầu vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Huân Khê cười nhạt nói.
“ Không sao đâu.”
Tay của cô Hầu cũng bị bỏng do nước trà nóng Huân Khê đưa khăn tay cho cô ấy lau.
“ Cô cầm lấy lau nó đi đừng để bị bỏng.”
Huân Khê nhìn thấy trên tay của cô hầu có một vết bớt hình cỏ bốn lá, Huân Khê nắm lấy tay của cô hầu lại để quan sát kĩ vì Huân Khê cảm thấy khác thú vị.
“ Cô có vết bớt hình dạng lạ thật đấy.”
Cô hầu mỉm cười nói.
“ Từ lúc sinh ra tôi đã có nó là hình dạng của cỏ bốn lá nên tôi luôn gặp nhiều điều may mắn, gia đình của tôi rất nghèo cũng may là tôi được làm người hầu cho Tống gia bọn họ trả lương cho tôi rất nhiều nên mới có thể đủ trang trải cho cuộc sống.”
Huân Khê mỉm cười nói.
“ Vậy à.”
Cô hầu cảm thấy mình quá nhiều chuyện nên đã rút tay về đứng lên nói.
“ Xinh lỗi tôi đã quá nhiều lời để tôi vào pha cho cô ấm trà khác.”
Huân Khê gật đầu nói.
“ Không sao đâu tôi cũng có một vết bớt ở eo nhưng hình dạng của nó tôi cũng không biết là gì, nếu như hình dạng giống vết bớt của cô thì có thể tôi sẽ gặp nhiều may mắn hơn rồi.”
Cô Hầu khó hiểu nói.
“ Nhưng cô được ở bên cạnh phó đô đốc đó là diễm phúc của cô rồi còn gì.”
Huân Khê nghe cô hầu nói thì nụ cười trên môi liền vụt tắt đôi mắt của Huân Khê liền thay đổi sắc mặt,cô nhỏ giọng nói với cô hầu.
“ Được rồi cô đi vào pha trà đi.”
Cô hầu gật đầu rồi đi vào bên trong, Thiên Hạo đã nghe lén được đoạn đối thoại của Huân Khê và cô hầu, anh ta nhếch mép mỉm cười đắc ý rồi đi vào nhà bằng cửa khác để gặp cô hầu đó giật lấy chiếc khăn tay từ trên tay của cô ấy, rồi đi ra chỗ của Huân Khê.
“ Xin chào.”
Huân Khê nhìn thấy Thiên Hạo liền đứng lên né tránh vì tối hôm đó anh ta đã có những hành động không đứng đắn với cô nên Huân Khê phải đề phòng, Thiên Hạo mỉm cười gian xảo nói.
“ Sợ tôi đếm như thế sao ?”
Huân Khê không muốn nhiều lời với hạng người này nên đã lập tức rời đi, nhưng Thiên Hạo muốn đám người hầu chứng kiến cảnh mình và Huân Khê thân mật với nhau, nên đã giả vờ té ngã rồi ôm nhào lấy cơ thể của Huân Khê.
“ Xin lỗi tôi đã không giữ được thăng bằng.”
Huân Khê đẩy Thiên Hạo ra khó chịu nói.
“ Anh có lòng tự trọng hay không sao cứ thích đeo bám người khác như thế chứ.”
Thiên Hạo càng ôm chặt lấy Huân Khê.
“ Tôi hoàn toàn không có lòng tự trọng nên mới đến đây tìm em đấy.”
Huân Khê đẩy mạnh Thiên Hạo ra nói.
“ Đồ điên.”
Cô đi một mạch vào bên trong Thiên Hạo liền nhếch mép cười, anh ta thích thú nhìn chiến lợi phẩm của mình, mục đích chính của Thiên Hạo là chọc tức Tống Bách Niên bao nhiêu đây bằng chứng đã đủ khiến cho hắn phát điên rồi, Thiên Hạo lái xe rời khỏi đó đương nhiên là anh ta sẽ đi tìm Tống Bách Niên để nói về những thành phẩm mà mình đã đạt được.
Thiên Hạo mở cửa đi vào nơi làm việc của Tống Bách Niên bỡn cợt nói.
“ Chào.”
Tống Bách Niên liếc mắt lên nhìn Thiên Hạo một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình, Thiên Hạo đi đến sofa ngồi rồi bắt đầu nói bân quơ nhưng thực chất là chọc tức Tống Bách Niên.
“ Em đã thưởng thức qua khẩu vị của anh đúng là rất tuyệt.”
Tống Bách Niên bắt đầu dừng bút lại hắn trầm giọng nói.
“ Ý cậu là sao ?”
Thiên Hạo cười đầy thách thức nói
“ Thì là em chỉ nhớ vết bớt trên eo của cô ta và..”
Anh ta cầm ra chiếc khăn tay của Huân Khê rồi đưa lên mũi ngửi đôi mắt đầy sự khiêu chiến đối với Tống Bách Niên.
Danh Sách Chương: