Tống Bách Niên nhếch mép cười nói.
" Đúng thì sao ?"
Hắn ép Huân Khê ngồi vào xe rồi đưa cô đến khách sạn nơi mình đang ở mặc cho Huân Khê la hét Tống Bách Niên vẫn không từ bỏ, hắn đưa Huân Khê đi vào bên trong phòng của mình rồi ép cô vào tường điên cuồng hôn lên môi của cô, Huân Khê chóng đối kịch liệt nước mắt của cô đã rơi xuống vì hoảng sợ, Tống Bách Niên vẫn chiếm lấy đôi môi của Huân Khê, hương vị này đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận lại, nhưng đột nhiên Tống Bách Niên dừng lại động tác của mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Huân Khê, giọng nói trầm ấm cất lên.
“ Quay về bên tôi có được không, suốt một năm qua tôi chưa bao giờ quên em, tôi sẽ đối xử với em tốt hơn sẽ không bao giờ làm cho em tổn thương nữa đâu, Huân Khê tôi rất nhớ em.”
Huân Khê vẫn nhìn Tống Bách Niên bằng ánh mắt lạnh lùng.
“ Anh lấy gì để chứng minh, móc tim anh ra cho tôi xem được không, hay anh tự xát để chứng minh mình yêu thương nhớ nhung tôi có được không, đó chỉ là một cái cớ để anh ép buộc giam lõng người khác ở bên cạnh mình thôi tôi sẽ không bao tin những lời anh nói.”
Huân Khê đẩy Tống Bách Niên ra trái tim của cô đã nguội lạnh như tro tàn, chẳng có cách nào mở lòng đón nhận tình yêu của một kẻ đã làm tổn thương mình, Huân Khê quay người rời đi nhưng Tống Bách Niên lại kéo mạnh, hắn đẩy Huân Khê ngã xuống giường, rồi lấy cơ thể to lớn của mình phũ lên người cô, Huân Khế trợn mắt nhìn Tống Bách Niên run rẩy nói.
“ Anh muốn làm gì nếu anh muốn xâm phạm tôi thì tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt của anh nữa đâu”
Tống Bách Niên lại dùng những quy định do mình đặt ra để áp chế Huân Khê.
“ Tôi và em vẫn chưa ly hôn thì em vẫn còn là người phụ nữ của riêng tôi.”
Nói xong Tống Bách Niên xé toạc chiếc váy mà Huân Khê đang mặc trên người ra, hắn đang muốn bức ép cô, Huân Khê cố ra sức chống đối cô thẳng tay tát mạnh vào mặt của Tống Bách Niên đôi mắt đầy căm phẫn nói.
“ Anh bị điên rồi sao, suốt khoảng thời gian qua anh hành hạ tôi chưa đủ hay sao bây giờ còn muốn ***** *** tôi khi tôi không nguyện ý.”
Tống Bách Niên vẫn cúi đầu mơn trớn trên chiếc cổ trắng ngần của Huân Khê.
“ Tôi muốn em sinh con cho tôi.”
Huân Khê nghe những lời hắn nói chẳng lọt vào tai chút nào cô tức giận đẩy mạnh Tống Bách Niên ra.
“ Kí vào đơn ly hôn đi tôi không muốn đôi co với anh nữa.”
Tống Bách Niên đột nhiên hôn lên môi cô, một nụ hôn đầy mạnh bạo, hắn nhìn Huân Khê bằng ánh mắt khó chịu .
“ Em mà còn nói đến hai từ ly hôn nữa thì đừng trách tôi.”
Tống Bách Niên
Tống Bách Niên cắn nhẹ vào vành tai của Huân Khê thể hiện sự chiếm hữu.
“ Nhưng người tôi chọn là em, bây giờ em có chạy khỏi đây tôi cũng sẽ tìm được em đưa em về.”
Huân Khê tức giận cô ngồi bật dậy cắn mạnh vào vai của Tống Bách Niên để lại trên vai hắn những dấu răng máu đỏ bật ra, nhưng Tống Bách Niên chẳng hề cảm thấy đau đớn ngược lại còn rất thích thú.
Danh Sách Chương: