• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Linh Vân cùng Trình Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, trong lòng cô mang theo một nỗi buồn nặng trĩu. Dẫu biết manh mối lớn đã được tìm ra nhưng sao cô cứ cảm thấy còn chưa đủ. Trình Thiếu Khanh đặt tay lên vai cô, mỉm cười an ủi.

“Tìm được đến đây rồi chứng tỏ em đã rất cố gắng. Anh tin rằng em chắc chắn sẽ chứng minh được bản thân trong sạch sớm thôi.”

Chu Linh Vân ngước lên nhìn anh, con người này cũng thật biết an ủi, lúc nào cũng khiến cho tâm trạng tồi tệ của cô tốt hơn. Đi qua công viên nước, Trình Thiếu Khanh đột ngột dừng xe lại.

“Nơi này… lâu rồi không tới, chúng ta xuống đó một chút có được không?”

Chu Linh Vân cũng cần giải tỏa căng thẳng, cô liền vui vẻ cùng anh xuống xe. Công viên nước này trước kia từng là địa điểm mà hai người hay lui tới, cũng chính là nơi mà tình bạn của bọn họ bắt đầu.

Đứng trước chiếc cầu trượt đã bị tróc sơn, Trình Thiếu Khanh dường như đã thấy được mình lúc nhỏ. Anh cùng cô đã chơi đùa rất vui vẻ ở nơi này, chính là ngày nào cũng ra đây. Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được cả chục năm, họ xa cách cũng đã vài năm, nhưng những kỷ niệm nhớ lại vẫn chỉ như ngày hôm qua.

“Sao đột nhiên trầm ngâm vậy?” Chu Linh Vân vừa đi vừa nhìn lên hỏi.

Anh chỉ cười: “Nhớ lại thuở nhỏ chúng ta từng cùng nhau vui vẻ, có chút hoài niệm.”

Chu Linh Vân hít một hơi thật sâu đầy ắp không khí trong lành, cô cũng gật gật.

“Em cũng muốn quay lại thời gian lúc nhỏ, thật yên bình làm sao.”

Không giống như bây giờ, mọi thứ đều nặng nhọc, bức bối.

Ở phía khác, Lục Sở Ngạo và Chu Ninh Sương hôm nay cũng đến công viên chơi. Cô ta đòi cùng anh đi dạo, chẳng biết thế nào mà anh lại vô thức đưa cô ta tới đây. Mặc dù không thích mấy nơi dành cho trẻ con lắm nhưng Chu Ninh Sương vẫn vui vẻ nghe theo.

“Ở đây thì có thứ gì chơi vui nhỉ?”

“Em thích chơi gì?”

“Ừm… chắc là cứ đi dạo thôi vậy. Em không có hứng thú với mấy trò chơi ở đây lắm.”

Chu Ninh Sương mỉm cười, Lục Sở Ngạo trong đầu liền lóe lên một tia quen thuộc. Anh vốn dĩ không định nói, nhưng khóe môi cứ như không điều khiển được mà hỏi.

“Em muốn ăn kẹo bông gòn không?”

“Kẹo bông? Lâu rồi cũng không ăn lại, vậy thì thử một chút cũng được.”

“Em ở lại đây, anh đi một chút rồi quay về.”

“Được.”

Chu Ninh Sương nhìn theo bóng dáng của Lục Sở Ngạo đi khuất, nụ cười trên môi dần tắt đi. Cô ta không hề thích cái nơi trẻ con này chút nào, càng không thích kẹo bông gòn. Không phải vì anh cứ nhiều lời, cô ta mới không chịu đồng ý ăn thứ đó.

Chu Linh Vân đồng thời cũng đang đi dạo một mình, trời đã hửng nắng nên Trình Thiếu Khanh quay lại xe lấy dù và mũ. Cô đi dạo lòng vòng quanh nơi mình đứng, không ngờ liền gặp được Chu Ninh Sương cũng ở đây.

“Cô ta… sao lại ở nơi này được chứ? Hừm, cũng đúng lúc lắm.”

Sự thoải mái thảnh thơi trong người lúc này của Chu Linh Vân liền tan biến sạch khi nhìn thấy cô ta ở đây. Cô không kìm được mà muốn vạch trần bộ mặt ác độc của con người này, một mình chạy tới trước mặt cô ta.

Nhìn thấy cô, Chu Ninh Sương có vẻ khá ngạc nhiên.

“Sao chị lại ở đây?” Cô ta suy nghĩ một hồi, sai đó lại nhếch miệng châm biếm: “À, cô đang muốn theo dõi tôi với Sở Ngạo à?”

“Đừng nói chuyện phiếm. Chu Ninh Sương, thời gian vừa qua tôi chơi mèo vờn chuột với cô cũng đủ rồi, nên kết thúc ở đây thôi.”

Trước lời nói đầy ẩn ý khó hiểu này, Chu Ninh Sương thu lại bộ dạng giễu cợt ấy, nghiêm túc hỏi lại.

“Chị có ý gì?”

Chu Linh Vân cầm lấy đoạn video mà bà Thúy cung cấp đưa ra trước mặt Chu Ninh Sương. Giây đầu gương mặt cô ta còn rất niềm nở, nhưng càng xem, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.

Cô ta toan cướp lấy điện thoại, lớn tiếng nói.

“Từ đâu mà cô có được nó?”

“Chuyện này cô không cần biết đâu. Cái chết của ba tôi, chúng ta cần phải xem xét lại.”

“Chu Linh Vân, cô đừng có nói láo. Sao nào, chỉ dựa vào video này liền nói tôi giết ba? Cô còn chứng cứ nào thuyết phục hơn không?”

Chu Linh Vân cố giữ bình tĩnh mà siết chặt tay, thở đều nói tiếp.

“Cô và Mạc Cẩm Tú hằng ngày đều đầu độc ba tôi bằng thứ thuốc gì đó khiến bệnh tình của ông ấy ngày một trở nặng. Cô giải thích xem?”

Trong lòng Chu Ninh Sương có chút gợn sóng, cô ta vẫn ương bướng khoanh tay không nhận.

“Cô nhìn thấy sao? Video này chẳng nói lên điều gì cả.”

Chu Linh Vân đã không còn muốn đứng đây đấu khẩu với Chu Ninh Sương, cô không nói gì mà lập tức kéo tay cô ra đi, tìm đại một chiếc taxi rồi đến nhà của bà Thúy.

Chu Ninh Sương trong xe có chút hoảng, không ngừng phản kháng.

“Chu Linh Vân cô muốn đưa tôi đi đâu? Mau thả tôi xuống!”

Sức lực của Chu Linh Vân không hề yếu ớt, cô ấy tức giận siết chặt lấy tay của Chu Ninh Sương, khống chế cô ta ngồi yên một chỗ không thể cử động.

Đến tới căn chung cư ấy, Chu Linh Vân lại kéo cô ta lên đến nhà bà Thúy gõ cửa. Bà ta vừa nhìn thấy Chu Ninh Sương liền có chút hoảng muốn đóng lại, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự tra vấn của Chu Linh Vân.

“Bà mau nói cho cô ta biết, trong thời gian tôi không có trong bệnh viện, cô ta và Mạc Cẩm Tú đã làm gì?”

Chu Ninh Sương rốt cuộc cũng biết lý do mình bị đưa đến tận nơi này. Bà Thúy thái độ khác hẳn ban nãy, nhìn chằm chằm cô ta với dáng vẻ dè dặt, mãi không dám nói ra một câu nào.

“Cô ta không làm gì được bà đâu, mau nói đi, nói ra hết tất cả giống như những gì bà vừa kể lại.”

Ánh mắt kiên định của cô nhìn sang khiến cho bà Thúy thấy trong lòng rối rắm không yên. Làm sao bà có thể đứng trước mặt Chu Ninh Sương mà vạch trần cô ta, trong khi ánh mắt ấy lúc này rõ ràng chính là đang cảnh báo bà.

“Tôi… tôi không biết gì cả! Đừng đến tìm tôi, tôi chưa từng nói gì hết!”

Chu Linh Vân lặng người, rõ ràng chỉ mới vừa rồi cô tới đây, bà không nói như vậy.

Trong khi ấy, cả Lục Sở Ngạo và Trình Thiếu Khanh đều phát hiện cô gái của mình đi lạc. Lục Sở Ngạo từ vài phút trước đã nhận được tin nhắn định vị của Chu Ninh Sương liền lập tức lên xe đến khu chung cư kia.

“Lúc trước bà không có nói như vậy… Có tôi ở đây, cô ta không làm càn được đâu!”

Chu Ninh Sương thở dài, cô ta khoanh tay trước ngực với bộ dạng khinh thường Chu Linh Vân.

“Cô rốt cuộc lôi tôi đến đây chỉ để làm mấy việc này à? Vô vị.”

Chu Linh Vân nắm chặt lấy cổ tay của Chu Ninh Sương, dùng lực khiến cho mặt mũi cô ta co rúm lại vì đau.

“Ninh Sương, tôi nói cho cô biết. Mọi bằng chứng tôi có trong tay sau này ắt sẽ vạch mặt cô. E là tới khi đó cô chẳng còn tự đắc được nữa đâu!”

“Linh Vân… mau bỏ tôi ra… đau…”

“A…!”

Chu Linh Vân bỗng bị một lực lớn đẩy vào bả vai khiến cho cô suýt nữa thì ngã xuống dưới, cũng thật may nơi này có lan can, nếu không cô đã bẹp dí ở phía dưới. Chu Linh Vân giữ chặt tay lấy nó, trong lòng thầm thở dốc vì cú ngã như sinh tử vừa rồi.

Cô nhìn sang, vậy mà lại là Lục Sở Ngạo. Anh ta ôm chặt lấy Chu Ninh Sương với vẻ mặt vô cùng lo lắng, ngược lại thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Chu Linh Vân tôi cảnh cáo cô, lần sau còn đụng đến Ninh Sương, đừng hòng tôi nhẹ tay như lần này.”

Cơ thể nặng nề ấy khẽ run lên bần bật, giọng nói như có phần méo mó.

“Anh vì cô ta… mà đẩy tôi suýt ngã chết?”

Biểu cảm dửng dưng tựa mặt nước lặng phăng của Lục Sở Ngạo càng khiến cho trái tim của Chu Linh Vân thắt lại. Anh ta tiến lại gần, rõ ràng trong đầu cứ nhói lên một cơn đau bất chợt, trái tim cũng như bị bóp nghẹt nhưng vẫn thốt ra lời nói nặng nề.

“Vậy cô là gì mà tôi phải bảo vệ?”

Lời nói ấy vừa buông xuống, Chu Linh Vân dường như thêm một lần sụp đổ. Cô bám không vững trên lan can, từ từ ngã sụp xuống, đôi mắt đẫm lệ vô thức nhìn về phía của hai người.

“Anh… không phải là Lục Sở Ngạo.”

Trình Thiếu Khanh đến nơi cũng là lúc Chu Linh Vân rời khỏi căn chung cư ấy. Cô đã cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình, lấy cớ có vài chuyện muốn hỏi bà Thúy nên quay lại đây.

Coi như… chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lục Sở Ngạo sau khi trở về liền đau đầu vì chuyện lúc sáng. Mặc dù miệng nói những lời cay đắng nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. Chu Ninh Sương gần đây đều ở bên cạnh anh chăm sóc, chỉ có Lục Sở Viêm vẫn ngây thơ tin rằng cô ta đang muốn lấy lòng mẹ của mình nên ngó mặc làm ngơ.

“Sở Ngạo, em lên công ty cùng anh được chứ?”

“Sao đột nhiên muốn đến đó?”

“Hôm nay không phải ngày anh tới công ty lại à? Em cũng muốn gặp mọi người, xem anh làm việc thế nào.”

Lục Sở Ngạo xuất viện cũng được một vài ngày nhưng anh vẫn chưa trở lại vị trí của mình bởi Liễu Như Ý luôn lấy lý do bệnh chưa khỏi nên không thể đến công ty. Cũng vì chuyện này mà anh đã trì trệ không ít thời gian.

“Hôm nay anh còn có chút việc quan trọng khác nên để ngày mai. Nếu muốn ngày mai anh sẽ đưa em đi.”

Chu Ninh Sương gật đầu, sau đó cô ra cũng không nán lại chỗ anh lâu. Lục Sở Viêm vẫn còn giữ ghế của em trai mình trong hôm nay cho nên cô ta liền suy nghĩ một hồi, cuối cùng là tự lái xe đến đó.



“Chủ tịch, dự án mỏ của chúng ta lần này thiệt hại lớn rồi.”

“Cái gì?” Phùng Khải giật mình đứng phắt dậy.

“Bên Lục thị nói rằng tiềm năng hiện tại của dự án này không vững nên đã đơn phương chấm dứt hợp đồng.”

Phùng Khải nhìn lại đống hợp đồng thanh lý mà nhân viên đưa đến, anh ta tức giận siết chặt tay lại, bất lực thở mạnh.

“Tên này mất trí nhớ chứ đâu phải mất não! Khốn kiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK