Màn đêm dày đặc bao trùm cả một thành phố phồn hoa, Chu Linh Vân đứng bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng đang tỏa sáng bên ngoài, trong lòng có nhiều nỗi buồn không thể giải tỏa.
Cô không biết rằng Lục Sở Ngạo có thực sự tới đây hay không? Và Trình Thiếu Khanh có thật lòng muốn để hai người gặp nhau hay không?
Bỏ đi, người như hắn ta cô còn muốn hy vọng điều gì? Chu Linh Vân thở dài, bất chợt một chiếc xe từ bên ngoài chạy vào trong. Cô núp lại nhìn kỹ một chút, chính là chiếc xe quen thuộc của Lục Sở Ngạo.
Trái tim của cô đập nhanh hơn bao giờ hết, ngay giây phút này đây, Chu Linh Vân chỉ muốn lập tức xuống dưới đó để nhìn Lục Sở Ngạo một lần. Sau trận đánh sống chết không rõ ấy, cô thực sự vô cùng lo lắng cho anh.
Ý định ban đầu bỗng chốc bị lung lay.
Chu Linh Vân muốn đi gặp Lục Sở Ngạo.
Khi này, bà vú từ ngoài đem theo đứa bé vào trong, nét mặt hiền hậu nói.
“Nhà có người lạ, tôi sợ con bé lại khóc nên đem qua đây cho tiểu thư.”
Chu Linh Vân vốn dĩ rất muốn được gặp con, nhưng không hiểu tại sao sau khi có được cơ hội đúng lúc này, cô lại chẳng muốn nán lại. Cô nhìn vào ánh mắt hiền từ của bà vú, chân thành đến mức suýt rơi lệ.
“Dì à, làm ơn… làm ơn đưa tôi tới chỗ của Thiếu Khanh…”
Nét mặt của bà vú tái đi, bà quay mặt, lo sợ nói.
“Tiểu thư, chuyện này… tôi không làm được.”
Chu Linh Vân phút chốc cảm thấy kỳ lạ, dẫu sao bà vú cũng chỉ là người làm, đâu nhất thiết phải phản ứng thái quá như vậy?
“Chu tiểu thư, cô thừa biết ý của thiếu gia rồi đúng chứ?” Bà quay lại nhìn cô, với một ánh mắt không rõ cảm xúc.
“Dì… nói như vậy…”
Bà vú đã nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người, đương nhiên sẽ hiểu được Trình Thiếu Khanh nghĩ gì. Bà đã sống ở Trình gia bao nhiêu năm, làm sao không rõ được tính cách của hắn. Bà muốn cảnh báo Chu Linh Vân không được chui đầu vào rọ.
Mặc dù cô cũng hiểu được lời nói của hắn, nhưng sự lo lắng cho Lục Sở Ngạo dường như lấn át đi tất cả. Cô bất chấp, có thể không gặp mặt nói chuyện, nhưng chỉ nhìn một cái thôi cũng được.
Cô vẫn van cầu bà bằng những giọt nước mắt trân quý.
“Tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn anh ấy thôi… tôi muốn biết anh ấy thế nào rồi…”
Bà vú đã khuyên hết lời thế nhưng Chu Linh Vân cố chấp không nghe. Nhìn thấy bộ dạng đánh thương này, bà tặc lưỡi để đứa bé đang ngủ say xuống dưới vị trí thường nằm của Chu Linh Vân để con bé không tỉnh giấc, sau đó đánh liều dẫn cô xuống dưới mật thất.
Đến nơi, bà vú làm xong nhiệm vụ liền rời đi, trước đó cũng không quên nhắc nhở.
“Chu tiểu thư, cô tuyệt đối đừng tạo ra bất cứ tiếng động gì, nếu không mọi việc sẽ trở nên tồi tệ.”
Cô im lặng gật đầu, trái tim nhỏ đang run lên từng đợt mỗi khi tiến lại gần cánh cửa. Thật lạ rằng, cánh cửa lại không hề đóng. Cô khẽ đẩy một cách nhẹ nhàng, tạo ra khe cửa nhỏ đủ để nhìn vào bên trong.
Ánh mắt sợ hãi va phải một sợi dây xích rất lớn nằm trên mặt đất, đồng tử của Chu Linh Vân chợt giãn nở.
Một thân ảnh nam nhân vấy đầy máu tươi đang nằm bất động trên mặt đất, tay và chân của anh đều bị trói chặt lại bằng chiếc xích rất to và có vẻ nặng trĩu.
Người đàn ông có vẻ vẫn còn chút sức sống, anh ta ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hai ánh mắt đáng thương va vào nhau.
“Sở Ngạo…”
Chu Linh Vân bịt chặt miệng run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, đôi chân của cô như đứng không vững muốn ngã khuỵu xuống. Lục Sở Ngạo vẫn còn chút ý thức để nhận ra ánh mắt ở bên ngoài, anh lo lắng lắc lắc đầu, như muốn nói cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Thế nhưng… một tiếng cười đâu đó vọng lên từ bên trong.
“Cuối cùng em vẫn không kìm được mà… đến thăm hắn?”
Chu Linh Vân giật mình như cứng ngắc người, cô lùi lại phía sau, bỗng dưng va phải một thân hình to lớn. Là vệ sĩ mà Trình Thiếu Khanh đã chuẩn bị từ sớm.
Trong phút chốc, Chu Linh Vân bị đem vào bên trong mật thất. Chứng kiến tận mắt Lục Sở Ngạo bị xích như một tù nhân, Chu Linh Vân sững sờ ngã xuống dưới đất, ánh mắt thất thần sợ hãi nhìn Trình Thiếu Khanh.
Dưới đôi mắt ngấn lệ ấy, hình ảnh hắn hiện lên hệt như một con ác quỷ.
“Trình Thiếu Khanh… anh giam giữ người trái phép… anh không sợ… bị pháp luật trừng trị sao? Tại sao… tại sao anh lại trở nên biến thái đến như vậy?”
Trước lời chất vấn đầy oán hận của Chu Linh Vân, Trình Thiếu Khanh chỉ cười nấc, hắn nâng cằm cô hướng về phía của mình, nhẹ giọng nói.
“Anh nói rồi, anh mời Lục Sở Ngạo tới nói chuyện, sao lại thành giam giữ người trái phép rồi?”
“Đồ biến thái!”
Bàn tay giữ chiếc cằm thanh mảnh của Chu Linh Vân siết chặt lại khiến cô đau đớn khẽ kêu lên, Trình Thiếu Khanh nhíu chặt mày, nhắc lại lời nói của mình hôm trước.
“Còn quan tâm hắn… thì đến.”
“Em xem, em rõ ràng đã hiểu rồi nhưng vẫn lén đến. Chứng tỏ em còn yêu hắn, em không chung thủy với anh!”
Trình Thiếu Khanh gằn giọng, hất cằm cô sang một bên với dáng vẻ tức giận. Lục Sở Ngạo nhìn thấy cảnh tượng này liền điên cuồng chạy đến, thế nhưng tứ chi đều bị trói chặt bằng dây xích lớn.
“Thằng khốn! Mau thả cô ấy ra!”
“Sở Ngạo… Sở Ngạo…”
Chu Linh Vân càng tỏ ra thương xót Lục Sở Ngạo bao nhiêu, Trình Thiếu Khanh càng căm ghét anh bấy nhiêu. Hắn rời ghế ôm lấy bả vai cô, cưỡng ép để cô nhìn thẳng về phía trước, sau đó liền ra lệnh cho vệ sĩ dùng roi da đánh liên tiếp vào người Lục Sở Ngạo.
Vút!
“Hự…!”
Tiếng đòn roi mạnh mẽ quất xuống thân thể của Lục Sở Ngạo, một lần đánh là một dòng máu in hằn lên chiếc áo sơ mi trắng. Chu Linh Vân gào lên trong vô vọng muốn thoát khỏi vòng tay của Trình Thiếu Khanh, thế nhưng hắn càng lúc càng trói chặt cô bên cạnh mình, mặc cho khung cảnh trước mặt trở nên tàn ác biết bao nhiêu.
“Trình Thiếu Khanh mau dừng lại đi! Mau dừng lại! Tôi cầu xin anh…”
“Đánh! Tiếp tục đánh! Em cầu xin một lần, anh liền đánh hắn thêm một lần. Em khóc bao nhiêu, anh sẽ đánh hắn bấy nhiêu!”
“Không! Không… đừng mà…”
Chu Linh Vân đã cố gắng để không khóc nhưng cô càng kìm nén bao nhiêu, nước mắt liền chảy xuống bấy nhiêu. Lục Sở Ngạo liên tiếp bị những đòn roi quất vào người đau điếng đến mức không thể lên tiếng.
Những vệt máu cứ thế xuất hiện chằng chịt trên cơ thể của Lục Sở Ngạo khiến Chu Linh Vân điên cuồng gào khóc. Cô nắm chặt lấy tay Trình Thiếu Khanh, dùng hết sức để cắn hắn. Một khi người phụ nữ thực sự tức giận thì hậu quả vô cùng đáng sợ. Vết cắn sâu tới mức bật máu khiến cho Trình Thiếu Khanh nhịn không nổi mà buông ra. Chỉ chờ thời cơ ấy, Chu Linh Vân liền chạy tới chỗ của Lục Sở Ngạo, dùng thân thể nhỏ bé của mình che chắn cho người đàn ông trước mặt.
“Linh Vân!”
Cả hai đều kêu lên tên của cô, thế nhưng tên vệ sĩ đã không lường trước được mà lỡ tay đánh một đòn mạnh lên lưng của cô. Chu Linh Vân ôm chặt lấy Lục Sở Ngạo, cơn đau từ lưng xâm chiếm toàn bộ đại não.
“Linh Vân, Linh Vân em có bị điên không? Em không muốn sống nữa sao?”
Mặc dù cơ thể dường như tê liệt nhưng Chu Linh Vân vẫn gom nỗi uất hận của mình mà hét vào mặt Trình Thiếu Khanh.
“Anh đánh Lục Sở Ngạo như vậy, anh còn muốn anh ấy sống nữa không?”
Trình Thiếu Khanh siết chặt nắm tay, hắn cướp lấy chiếc roi da từ trong tay tên vệ sĩ, dùng lực thật lớn để vụt vào hắn. Sợi dây lớn quất trúng ngay mặt khiến cho một kẻ to lớn như hắn ta chịu không nổi mà ngã xuống, ôm mặt đau đớn.
“Thằng khốn! Đánh người còn không nhìn xem đó là ai!”
“Linh Vân, em mau tránh ra!”
“Trừ phi anh đánh chết tôi!”
“Linh Vân, mau buông anh ra! Anh không cần em bảo vệ, mau tránh ra!”
Cô mặc kệ sự xua đuổi của Lục Sở Ngạo, nhất nhất ôm lấy anh bảo vệ. Cô chưa từng kiên định như lúc này, muốn chết, cô sẽ cùng chết với anh!
Trình Thiếu Khanh cắn chặt răng tức giận khi Chu Linh Vân lại dám để lộ tình cảm điên cuồng đến bất chấp của mình với Lục Sở Ngạo. Hắn đưa chiếc roi lên cao trước sự thách thức của cô, nhưng cơ thể bé nhỏ đang run rẩy dưới đáy mắt khiến hắn không nỡ xuống tay.
Vút!
Tiếng roi da quất vào không trung vang lên thật sắc và đáng sợ. Đến cuối cùng, Trình Thiếu Khanh vẫn không dám động đến cô, chỉ ném chiếc roi da ấy sang một bên.
“Đưa cô ấy về phòng!”
“Không… đừng… làm ơn đừng đưa tôi đi! Làm ơn hãy thả anh ấy ra… là tôi sai rồi!”
Bị vệ sĩ kéo đi nhưng Chu Linh Vân vẫn không muốn rời xa Lục Sở Ngạo, cô níu lấy tay anh, cuối cùng hai người vẫn phải tách rời.
Nhìn thấy người phụ nữ của mình từng chút một bị kéo đi khỏi tầm mắt, Lục Sở Ngạo không tránh được đau lòng, nhưng hiện tại lúc này anh lại chẳng thể làm được gì.
Cánh cửa trong mật thất đóng sầm lại, dường như đóng luôn niềm hy vọng cuối cùng của anh. Không có bóng dáng của người con gái ấy, Lục Sở Ngạo chẳng còn một chút sức lực nào, ngay sau đó đã không gượng sức mà ngất đi.
…
“Tôi đã nói rồi, tiểu thư cô nhất định muốn đi. Xem xem, hậu quả đau đớn biết bao nhiêu? Thân thể ngọc ngà này lại hằn thêm một vết sẹo dài.”
Bà vú vừa giúp cô điều trị vết thương, vừa thương xót cho số phận đầy cay nghiệt của Chu Linh Vân. Cô chỉ im lặng không nói gì, trong não toàn bộ đều là hình bóng của Lục Sở Ngạo.
Có vẻ như nỗi đau chứng kiến thấy người mình yêu lấn át cả nỗi đau của thể xác. Chu Linh Vân đã không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì trên cơ thể mình, cả gương mặt lẫn tâm hồn đều bần thần không chút sức sống.
Bà vú lúc ấy chỉ biết thở dài, sống trong căn biệt thự xa hoa này liền phải gánh bao nỗi đau thể xác.
Danh Sách Chương: