• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?”

Chu Ninh Sương xuất hiện trong bộ dạng khá tiều tụy, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày. Nét mặt thấm đượm nỗi buồn, nhìn Mạc Cẩm Tú không một giọt máu nằm trên giường bệnh, trái tim cô ta khẽ run lên.

Vị bác sĩ chỉ lắc đầu.

“Bệnh nhân đã tới giai đoạn cuối, sức khỏe ngày càng nghiêm trọng. Chúng tôi đã cố hết sức trong suốt một tháng qua nhưng không hề có biến chuyển. Người nhà… vẫn nên chuẩn bị kỹ tinh thần đi.”

Nghe được lời nói ấy, Chu Ninh Sương đau như thắt ruột lại. Trong suốt thời gian ở trong tù, Mạc Cẩm Tú đã suy nghĩ quá độ, và trước đó còn bị hành hạ một thời gian cho nên bệnh tim vốn nhẹ dần chuyển sang nguy kịch.

Chu Ninh Sương đã dùng hết số tiền mà mình có để chạy chữa cho bà ta, tiếc rằng vẫn không có tác dụng. Cô ta ngồi xuống dưới ghế, nắm lấy bàn tay gầy gò của Mạc Cẩm Tú, cảm nhận chút ấm áp cuối cùng của bà.

“Mẹ… là con gái vô dụng… không bảo vệ được mẹ…”

Một giọt nước mắt mặn nóng rơi xuống bàn tay của Mạc Cẩm Tú, bà ta khẽ nhấc mí mắt nặng trĩu, quay sang nhìn Chu Ninh Sương với vẻ mệt mỏi. Bà cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, vuốt lên mái tóc dài mượt của cô ta.

“Sương… con đừng khóc… Mẹ làm ra bao nhiêu chuyện ác như vậy… đã đến lúc phải trả giá rồi.”

“Không, đều là do con… Phải trả giá, nên là con trả thay mẹ. Mẹ à… mẹ phải mau chóng khỏe lại… hức…” Chu Ninh Sương nước mắt giàn giụa ôm lấy mẹ mình, bà ta vỗ vỗ vai cô, chầm chậm an ủi.

“Con gái ngốc… đừng nói mấy điều xui xẻo như vậy… con phải sống thật tốt, thay mẹ… bù đắp mọi lỗi lầm…”

Chu Linh Vân đứng ở ngoài cửa siết chặt tay nhìn vào bên trong. Cô từng hận hai người biết bao nhiêu, nhưng thời khắc này, cô liền cảm thấy thật thương hại cho bọn họ.

Nghe nói rằng đứa con trong bụng của Chu Ninh Sương đã không may mắn qua khỏi, chết yểu trong bụng mẹ. Cũng vì chuyện này mà có một khoảng thời gian cô ta đổ bệnh nặng, dẫn tới việc tinh thần của Mạc Cẩm Tú ngày càng sa sút.

Lâu dần rồi bà ta càng bộc lộ ra bệnh tình của mình, kết quả thì vô phương cứu chữa như hiện tại.

Chu Linh Vân bất chợt giật mình khi ánh mắt của Mạc Cẩm Tú đối diện với bản thân. Bà ta mỉm cười, lời nói nặng nhọc.

“Linh Vân… con tới thăm ta sao?”

Chu Ninh Sương quay đầu nhìn ra ngoài, cô ta cũng không biết Chu Linh Vân từ khi nào đã có mặt ở đây.

Cô vốn dĩ không định vào trong, nhưng vì sự động viên của Lục Sở Ngạo, cô chầm chậm bước vào. Dù sao cũng là người từng hại mình lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, Chu Linh Vân nhất quyết không để lộ bất cứ một giọt nước mắt nào trước mặt hai người ho.

“Cô còn tới đây làm gì? Cười nhạo chúng tôi à?”

“Đúng là tôi đến để cười nhạo các người. Có điều… tôi cười không nổi.”

Mạc Cẩm Tú khẽ ho khan vài tiếng, có vẻ như ý thức đã sắp mất đi. Bà đã vô cùng ân hận với mọi chuyện mà mình đã làm, chỉ muốn trước khi chết được nói một câu xin lỗi với Chu Linh Vân.

Bà đưa tay về phía của cô, nước mắt lăn dài trên khóe mi.

“Linh Vân… xin lỗi con… ta xin lỗi vì mọi chuyện mình đã làm…”

Chu Linh Vân cũng dần buông bỏ dáng vẻ gai góc của mình, thả lỏng hơn khi đối mặt với Mạc Cẩm Tú. Cô tiến lại gần phía bà, đeo lên cho bà chiếc vòng ngọc bích mà cô luôn cất giữ trong người.

“Đây là tín vật mà ba luôn muốn đưa nó cho dì, nhưng ai ngờ… dì lại có dã tâm lớn như vậy. Lần này tôi đến không phải cười nhạo, càng không phải khóc thương. Tôi đến để đưa cho dì thứ này, dì muốn đền tội thì gặp ba tôi mà đền.”

Mặc dù lời nói có vẻ như trách móc nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự bao dung vô độ của Chu Linh Vân. Nói như vậy tức là cô đã chẳng còn chút bận tâm nào với những tội trạng mà bà gây ra cho mình. Chỉ là khi đến chết cô vẫn muốn bà ta khắc cốt lấy lỗi lầm của bản thân với Chu Ngọc.

“Linh Vân… con… con là tha thứ cho ta… rồi sao?”

Có vẻ như Mạc Cẩm Tú chỉ cần có vậy.

Chu Linh Vân đứng lên, cô hít một hơi thật dài như muốn kìm nén cảm xúc của mình.

“Hiện tại tôi đang rất hạnh phúc, hà cớ gì phải nhớ đến quá khứ trước kia? Nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho việc bà đã giết ba tôi.”

Nói rồi, Chu Linh Vân dứt khoát rời đi. Mạc Cẩm Tú ôm chặt lấy chiếc vòng ngọc bích trong tay, đến cuối cùng của cuộc đời mình, bà ta nhắm mắt ngẫm lại cuộc sống trước kia, dần chìm vào giấc mộng vĩnh viễn không tỉnh dậy.

“Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây! Mau cứu mẹ tôi!”

Tiếng gào thét của Chu Ninh Sương văng vẳng vọng lên hành lang. Bước chân của Chu Linh Vân như bị giọng hét ấy đè nặng xuống, từng bước đều vô cùng nặng nhọc.

Cô ngồi lên xe, hướng mặt về phía căn phòng chật kín người cùng với tiếng khóc xé lòng của Chu Ninh Sương.

Rốt cuộc, cô vẫn không kìm nổi bản thân mà rơi nước mắt.

Lục Sở Ngạo ôm chầm lấy cô, từng chút một vỗ về an ủi.

“Em đã làm rất tốt rồi.”

Tang lễ của Mạc Cẩm Tú nhanh chóng được diễn ra, điều mà Chu Linh Vân thấy nuối tiếc nhất chính là đứa em gái ngu ngốc của mình. Cô ta vậy mà cũng không chịu nổi đả kích lớn ấy, ngay khi Mạc Cẩm Tú ra đi cũng vội vã chạy theo bà.

Dẫu sao, đây cũng là một kết cục nhẹ nhàng nhất với hai mẹ con họ.

Trong tang lễ, Chu Linh Vân chỉ đứng từ xa quan sát. Thật trùng hợp, hôm nay là ngày giỗ của Chu Ngọc. Cô cùng Phùng Khải, Lục Sở Ngạo đi tới nghĩa trang, đặt xuống một lãng hoa hồng trắng.

Cô ôm lấy Nhiên Tuyết, dựa vào vai Lục Sở Ngạo, không còn cô đơn khi ngồi trước phần mộ của ba mình.

“Ba à, năm nay con đem con rể đến thăm ba này, cả cháu gái của ba nữa. Thật tốt nhỉ?”

“Con bé tên Nhiên Tuyết, là một đứa bé rất đáng yêu, xinh đẹp như thiên thần vậy.”

Ngừng một chút, Chu Linh Vân nói tiếp.

“Ngày mai là hôn lễ của bọn con, ba nhất định phải chúc phúc cho chúng con đấy. Mẹ Tú… và Ninh Sương đều đi tìm ba rồi, ba cũng sẽ không còn cô đơn nữa.”

Lần này, Chu Linh Vân đã không khóc giống như lần trước, cô đã chẳng còn bất cứ ưu phiền gì.

Lục Sở Ngạo thắp cho Chu Ngọc một nén nhang, dưới thân phận là con rể, nói với ông vài lời.

“Chú yên tâm ở trên cao phù hộ cho Linh Vân và Nhiên Tuyết, con sẽ bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc thật tốt Nhiên Tuyết. Chú đừng quá bận tâm. Con nhất định sẽ cho mẹ con cô ấy một cuộc sống hạnh phúc nhất.”

“Tâm sự xong chưa vậy? Tôi còn nói với chú vài điều.”

Sự xúc động bỗng chốc phụt tắt khi có sự xuất hiện của Phùng Khải. Anh ta đem đến một nén hương khá to khiến cho Chu Linh Vân phải ngỡ ngàng, cùng Lục Sở Ngạo đứng dậy nhường vị trí.

Anh ta ngồi xuống, đốt nén hương có phần to hơn bình thường, thành khẩn thăm viếng Chu Ngọc.

“Anh rể à, mọi chuyện đến giờ đều ổn cả rồi. Linh Vân, Nhiên Tuyết hai đứa nó đều có Sở Ngạo bảo vệ, kẻ xấu cũng bị pháp luật trị tội. Mọi chuyện đều ổn rồi, em chỉ xin đúng một điều… mong anh phù hộ cho em kiếm được một người vợ như ý. Nén hương thơm này chính là lòng thành to lớn của em!”

Phùng Khải thành tâm chắp tay khấn vái, Chu Linh Vân đứng phía sau nhịn không nổi mà phì cười. Cũng phải, cậu hai của cô bình thường đều vùi đầu vào Chu thị, chẳng có thời gian tìm hiểu cho nên toàn thân nhiễm độc, không một ai dòm ngó, mặc dù anh ta cũng thuộc dạng đẹp trai, nhiều tiền.

Anh ta quay lại nhăn mặt, bất mãn nói.

“Con cười cái gì? Sớm sinh thêm một thằng nhóc nữa để thừa kế Chu thị. Cậu già rồi, không cho cậu kiếm cho cậu một người mợ tốt, muốn cậu chết già ở Chu thị à?”

Bên đằng ngoại vốn dĩ chỉ có một mình Phùng Khải có năng lực và đáng tin cậy, bên đằng nội lại phức tạp về quyền vị, hơn nữa họ cũng đều sớm có cho mình một gia sản riêng rồi. Phùng Khải vì vậy mà phải gánh vác Chu thị, sắp tới mọi công việc sẽ so Chu Linh Vân gánh vác. Dù sao, cô cũng đã đủ trưởng thành.

“Cậu cứ ở đó xin ba con thêm chút nữa đi, con còn có việc!”

Chu Linh Vân kéo tay Lục Sở Ngạo rời đi, cô mới không muốn nghe Phùng Khải cằn nhằn về mấy chuyện ấy.

“Này này Linh Vân, phản rồi đấy à!”

“Haizz, anh xem đi, con bé đủ lông đủ cánh, có người bảo vệ rồi liền quay ra phản thân già cô độc này. Thật quá bất công mà…”

“Em định dẫn anh đi đâu vậy? Chúng ta không đợi Phùng Khải rồi về sao?”

Chu Linh Vân lắc đầu, cô nắm lấy tay của Lục Sở Ngạo, cả hai cùng đi đến một ngôi mộ khác.

“Đây là ai vậy? Nhìn có chút… quen thuộc.”

Cô đặt một lẵng hoa xuống, kéo thêm cả Lục Sở Ngạo ngồi cạnh mình.

“Đương nhiên là quen rồi. Đó là An Tâm, bà vú thường xuyên giúp em và anh có cơ hội gặp nhau trong thời gian bị Trình Thiếu Khanh bắt nhốt. Anh không nhớ gì sao?”

Lúc này Lục Sở Ngạo mới nhớ ra được một chút về An Tâm. Bà ấy là một người phụ nữ tốt tính, hiền hậu, nhưng không may lại vướng phải rắc rối của hai người mà bỏ mạng.

Nếu Chu Linh Vân không nhắc đến, quả thực anh sẽ phải mất chút thời gian để nhớ ra.

Bà chính là người có ơn cứu sống hai người họ, và cả chị gái của bà, An Hoa.

Chu Linh Vân nhìn vào nét mặt hiền hậu ấy, chợt có cảm giác áy náy trong lòng. Nếu không phải vì cô tự ý tìm gặp Lục Sở Ngạo trong thời gian đó, bà mới không bị liên lụy.

“Dì An à, tôi xin lỗi… Là tôi đã hại bà…”

Lục Sở Ngạo nắm lấy vai cô an ủi.

“Đừng tự trách mình nữa. Dì ấy cũng là mong muốn chúng ta thoát được khỏi bàn tay của Trình Thiếu Khanh. Ở trên cao, e rằng dì ấy cũng sẽ mỉm cười với kết quả này.”

Cô nghe lời anh, trong lòng nhẹ hơn một chút. Sau khi thắp nhang xong, cả hai định rời đi liền gặp An Hoa đi tới. Bà ấy đều đặn mỗi ngày sẽ tới đây để quét dọn vị trí của em gái mình.

“Dì An Hoa.” Chu Linh Vân vội gọi lại.

Kể từ khi vụ án kia được khép lại, cô đã không có cơ hội liên lạc với bà để nói lời cảm ơn.

“Linh Vân, cô cũng ở đây à?”

“Ừm, tôi đến thăm ba, thuận tiện tăm dì An luôn.”

An Hoa cười, bà cũng là mừng cho bọn họ, và tiếc thương cho em gái của mình.

“Dì An Hoa, chúng tôi nợ dì một ân tình, và cả dì An Tâm nữa.”

Nét mặt của An Hoa thật giống với An Tâm, đều vô cùng khúc hậu. Bà lắc đầu, cố nở một nụ cười như để thể hiện bản thân vẫn ổn.

“Không có gì đâu. An Tâm cả đời làm được một việc tốt như vậy cũng không có gì nuối tiếc. Trước đó nó cũng đã mắc bệnh nan y, trong lòng đều đã chuẩn bị sẵn. Lần này coi như giải thoát khỏi đau đớn vậy.”

“Dì ấy mắc bệnh nan y? Sao tôi không thấy biểu hiện gì cả?”

“An Tâm giỏi nhất là che giấu cảm xúc, cô không thấy được là lẽ dĩ nhiên.”

Mọi chuyện về An Tâm xem ra Chu Linh Vân chưa chắc đã hiểu rõ. Nhưng cũng vì lời nói này đã khiến Chu Linh Vân nguôi ngoai đi phần nào khúc mắc trong lòng.

Phùng Khải sau một lúc thắp nhang đã xong xuôi mọi việc, đứng ở phía xa vẫy tay gọi.

“Linh Vân, Sở Ngạo, chúng ta mau về thôi!”

“Tạm biệt dì, chúng tôi đi trước nhé.”

“Ừm, đi cẩn thận.”

Hai người rời khỏi nghĩa trang, nắm chặt lấy tay nhau đi về phía của mặt trời. Ánh sáng trước mặt thật rực rỡ làm sao, như thể tương lai tươi đẹp của cả hai đang ở ngay trước mắt.

Tới ngày hôm sau là lễ thành hôn của Chu Linh Vân và Lục Sở Ngạo.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng chan hòa có chút gió đan xen, mây trời lồng lộng cao vút như đang hòa vui cùng với ngày đại hỷ của hai người.

Hôn lễ được diễn ra tại một nhà thờ trang trọng, khách khứa lần này đến vô cùng đông đủ. Chỉ là Liễu Như Ý lần này không đến, dù là ngày vui của con mình nhưng bà nói sao vẫn là người đã xuống tóc làm ni cô, chỉ ở lại trong chùa thành tâm cầu phúc cho hai người.

Phía bên nhà gái, bọn họ còn khá dặt dè về mối quan hệ của hai người, tuy vậy nhưng ngoài mặt luôn tỏ ra thái độ vui vẻ nhất có thể.

Trái ngược hoàn toàn với họ là phía nhà trai, tuy không được nhiều nhưng đều là những người hiểu chuyện. Những khách mời khác đa phần đều có chút nhòm ngó về thân phận của cả hai, nhưng duy chỉ có bên phía trai là không một chút ý kiến.

Chẳng biết Lục Sở Ngạo đã dùng chiêu gì.

Chu Linh Vân hôm nay đặc biệt xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh, mọi thứ trên người cô đều toát lên vẻ lộng lẫy, kiêu sa. Một người hoàn hảo như vậy, còn đang trong một ngày vui như thế nhưng sắc mặt hình như có vẻ không đúng lắm.

Dương Mỹ An trang điểm cho Chu Linh Vân xong liền cảm thấy rất hoàn hảo, có điều từ đầu tới cuối cô đều không cười.

Rõ ràng sắp tới sẽ được sánh bước cùng Lục Sở Ngạo, gây dựng một gia đình mới cớ sao cô lại mang theo vẻ mặt buồn thiu thế này?

“Linh Vân, sao cô có vẻ buồn vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK