“Thật may em vẫn còn muốn gặp con của mình. Thế nào, bây giờ em đã tin chưa?”
Chu Linh Vân siết chặt tay trước mặt Trình Thiếu Khanh, ánh mắt của cô dành cho anh bây giờ toàn bộ là sự kiêng dè và phòng bị.
“Anh rốt cuộc muốn gì mới buông tha cho con gái của tôi?”
Trình Thiếu Khanh bật cười, cũng không muốn quá dài dòng với cô.
“Ngay từ đầu anh đã nói rồi mà? Linh Vân, anh thực sự rất yêu em, yêu em hơn cả những gì mà em thấy…” Anh ta tiến tới nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng như đang cố thuần hóa một con mèo hoang.
Chu Linh Vân dứt khoát rút tay lại, trên nét mặt tràn đầy sự ghê sợ và dần né tránh anh.
“Trừ chuyện này.”
Nét mặt ôn nhu của Trình Thiếu Khanh trong một giây lát đã biến mất hoàn toàn. Anh xỏ tay vào túi quần, đưa mắt hướng về căn phòng bệnh mà Mạc Cẩm Tú đang nằm, khẽ thở một hơi dài.
“Em biết không? Hậu quả của việc chống đối anh không chỉ có vậy.”
Chu Linh Vân theo hướng mắt của anh ta mà nhìn tới, không quá lâu để hiểu được ý nghĩa trong lời nói ấy. Cô hét lớn vào mặt anh.
“Anh… anh là người đứng sau chuyện này?”
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng ấy của Chu Linh Vân, Trình Thiếu Khanh vô cùng hài lòng.
“Haha, anh đoán đúng rồi! Em vẫn là quan tâm hai người họ.”
Anh ta rít lên một nụ cười biến thái, đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô hướng về phía chiếc xe của Lục Sở Ngạo vẫn đang đỗ ở đằng xa.
“Nhìn đi này, anh ta đã bắt đầu nghi ngờ em rồi đấy.”
Chu Linh Vân sứng sốt lùi người lại đằng sau, cố vùng vẫy khỏi vòng tay của Trình Thiếu Khanh, trốn sâu vào góc tường. Cô không ngờ rằng Lục Sở Ngạo vậy mà vẫn còn ở đây. Hóa ra, anh cũng chỉ đang lừa cô.
“Trình Thiếu Khanh, anh điên rồi! Anh rốt cuộc còn muốn làm ra chuyện gì nữa?”
“Ha, điên à? Anh đã sớm phát điên lên vì em rồi! Anh có thể làm mọi thứ để có thể được ở bên em, anh có thể cướp đi đứa con của em, có thể sai người hành hạ người nhà của em. Thậm chí nếu cần, anh còn có thể giết chết bọn họ…”
Những lời nói biến thái ấy lại được nói ra bởi người mà Chu Linh Vân từng tin tưởng nhất. Cô run người như đứng không vững, sự lo sợ đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Trình Thiếu Khanh đây là… đang ép cô trở thành người phụ nữ của anh ta.
Thế nhưng… còn Lục Sở Ngạo thì sao?
Cô yêu anh, nhưng cô lại càng yêu con gái của hai người hơn cả. Cô ích kỷ không muốn buông bỏ bất cứ điều gì.
“Linh Vân, thời gian em suy nghĩ không còn nhiều đâu. Muộn nhất ba ngày nữa, hãy cho anh một đáp án.”
Trình Thiếu Khanh nói xong liền rời đi, còn không quên hôn lên cổ cô một cái. Khóe mắt của Chu Linh Vân tràn trề những giọt ngọc nóng, cô cảm thấy ghê tởm trước người đàn ông này, ra sức dùng tay lau đi vết hôn ban nãy, chừng như muốn xé rách lớp da dưới cổ.
Chu Linh Vân đợi cho Lục Sở Ngạo đi hẳn mới dám trở về nhà. Cô im lặng không nói cho bất cứ ai về việc này, bởi cô hiểu, càng nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm đến con gái của cô.
Bao gồm cả Lục Sở Ngạo.
Nếu như có phương án thứ ba, cô nhất định sẽ chọn cho bản thân mình thay thế mạng sống của mọi người.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong đêm tối, Chu Linh Vân giảm tốc độ, nhấc máy.
“Sở Ngạo, em đây.”
“Sao em không có ở nhà vậy? Em đang ở đâu? Hỏi Hứa Ngụy cũng nói không biết.”
Chu Linh Vân cười: “Em quên không báo với anh, em đang trên đường về nhà ngoại rồi, khoảng hai ngày nữa sẽ về lại thành phố.”
“Về nhà ngoại? Sao đột nhiên vậy? Còn không nói với anh nữa.”
“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ ngoại thôi. Anh còn bận nên em không báo trước, vậy nhé.”
Lục Sở Ngạo nghe thế cũng thở dài, anh chỉ đành gật đầu.
“Ừm, em đi đường cẩn thận nhé, anh cúp máy trước đây.”
Mấy ngày hôm nay, Chu Linh Vân đều hành động rất bất thường. Từ hôm qua anh liền cảm thấy cô luôn muốn giấu anh gì đó, và luôn làm mọi chuyện một mình.
Lục Sở Ngạo không yên tâm, liền gọi cho Dương Mỹ An.
“Mỹ An, hôm qua cô với Linh Vân có gặp nhau à?”
“Làm gì có? Tôi về quê mấy ngày nay rồi, làm sao ở với Linh Vân được? Có chuyện gì vậy?”
“Ừm, không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Quả thật…
Tầm gần trưa hôm sau, Chu Linh Vân đã đến được vùng ngoại ô nơi bà ngoại của cô sinh sống. Một căn nhà không quá lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi, chỉ là có một mình ngoại sống ở đó.
Người ta hay gọi bà là bà Châu.
“Ngoại ơi!”
Chu Linh Vân cao giọng gọi, bà Châu đã từ trong nhà trả lời vọng ra, với dáng vẻ gấp gáp, bà chạy đến đón cháu gái.
“Đến rồi à? Mau mau, mau vào trong đi.”
Đã lâu rồi Chu Linh Vân không gặp bà ngoại, cảm giác bà cũng chẳng thay đổi là bao. Vẫn là nét mặt phúc hậu và nụ cười hiền từ ấy. Gặp được bà, cô xúc động đến nghẹn ngào.
“Ngoại ơi, con nhớ ngoại lắm…”
“Vân Vân, đã lớn thế này rồi!”
Cô sà vào lòng bà, cảm giác an toàn ấm áp như lòng mẹ. Chu Linh Vân đột nhiên muốn khóc, nhưng rốt cuộc vẫn là nén nước mắt mỉm cười thật tươi.
“Con đã ăn uống gì chưa? Có đói không? Ngoại nấu nhiều cơm lắm, mau lại ăn.”
Chu Linh Vân gật gật đầu, cùng bà vào bếp dọn thức ăn ra bàn. Bữa cơm của hai bà cháu đều đã xong, nhưng chưa ai kịp cầm đũa thì một vị khách đột nhiên gõ cửa.
“Ngoại để con ra.”
Người bên ngoài không lên tiếng, Chu Linh Vân lại tưởng là hàng xóm gần đây. Vừa mới mở cửa ra, một gương mặt xuất hiện khiến cô ngay lập tức đóng sầm cửa lại, nhưng thật không may, cánh tay của anh ta sớm đã chặn lại.
“Em không muốn cho anh vào à?”
Lục Sở Ngạo nhìn cô, cái dáng vẻ đáng ghét hệt như lúc trước. Chu Linh Vân chỉ đành nới lỏng tay để anh vào trong, cô hối hận khi đã nhấc máy của anh tối qua.
Còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Lục Sở Ngạo đã nhanh chóng chạy vào nhà, thân thiết gọi bà Châu.
“Con chào ngoại.”
Bà Châu nheo nheo đôi mắt đã nhăn nheo rũ rĩ của mình nhìn anh, người này nhìn chẳng quen một chút nào. Chu Linh Vân đứng lại gần anh, không thể không giới thiệu.
“Ngoại, đây là Lục Sở Ngạo, anh ấy là…”
“Con là chồng của Linh Vân.” Anh nhanh chóng cướp lời.
Chu Linh Vân trợn tròn mắt, từ khi nào cô liền biến thành vợ của Lục Sở Ngạo rồi? Anh láu cá không thèm nhìn sắc mặt đang nhăn lại của cô, cư nhiên ngồi cạnh bên bà Châu, nét mặt hớn hở lấy lòng.
“Ngoại ơi, ngoại biết con không?”
Trước kia, hôn lễ của Chu Linh Vân diễn ra trong chớp nhoáng, họ hàng xa hay bà Châu đều không có mặt. Bà chỉ nghe rằng cháu gái mình kết hôn với một người họ Lục, hôm nay người này tới tự xưng nhất định là cháu rể của bà.
Bà Châu mừng rỡ, vỗ vỗ vai của Lục Sở Ngạo.
“Tiểu Ngạo à? Linh Vân con bé này thật là, sao không nói trước với bà cháu rể sẽ tới. Nào, mang thêm bát ra đây.”
Lục Sở Ngạo quay sang nhìn cô cười cười một cái tự nhiên, Chu Linh Vân bất lực đi vào trong lấy thêm đồ. Cô vốn dĩ đến đây là để tránh mặt anh trong một thời gian, vậy mà anh lại từ mình mò đến được.
Ngồi xuống bàn ăn, chỉ có không khí phía bên kia là vui vẻ rộn rã, một mình Chu Linh Vân như ở thế giới khác, ảm đạm và u ám. Cô dùng ánh mắt nhìn Lục Sở Ngạo, như muốn hỏi tại sao anh lại tới đây.
Anh ta bắt được tín hiệu cũng nhanh chóng đánh mắt sang chiếc điện thoại của cô, đơn giản là theo định vị trên máy.
Bà Châu hôm nay rất vui vì cháu gái và cháu rể đều tới đây thăm bà, không khỏi gấp gáp liền hỏi.
“Hai đứa, thế đã có chắt cho ta bồng chưa? Một mình thân già ở đây lạnh lẽo lắm, ta sức khỏe vẫn tốt, còn có thể chăm cháu cho hai đứa nữa.”
Nhắc đến đây, không khí bỗng chốc trở nên im ắng. Cả Chu Linh Vân và Lục Sở Ngạo đều nhìn nhau, trên đáy mắt lộ ra một tia buồn bã.
“Sao thế hai đứa? Chưa có à? Không sao, già này chịu được mà! Haha!”
Bà Châu cười lên như muốn phá tan không khí gượng gạo ấy. Chu Linh Vân chẳng nói gì, chỉ ăn nốt phần cơm còn lại của mình.
Cơm nước xong xuôi, vì để được ở cạnh cô, Lục Sở Ngạo đã tranh luôn việc dọn dẹp và rửa bát của bà Châu. Anh đứng bên cạnh giúp cô tráng bát, luôn ra rả hỏi bên tai.
“Em đột nhiên rời đi trong đêm như thế, có biết anh buồn lắm không?”
Gương mặt cô chẳng chút biến sắc, nhàn nhạt trả lời.
“Em chả phải đã nói rõ rồi sao, anh còn bận việc nên em không làm phiền.”
“Nhưng mà… dạo này em kỳ lạ lắm.”
Cô bất chợt dừng tay, nhưng chỉ một giây sao liền thở dài.
“Là anh tự cảm thấy như vậy thôi.”
“Em không vui khi anh ở đây à?”
“Không có.”
Lục Sở Ngạo im lặng nhìn cô, rõ ràng là cô đang rất hờ hững và lạnh nhạt với anh, không có một chút nào ngọt ngào cả. Tình cảm của bọn họ mới chỉ phát triển được một chút, không thể nói nhạt nhòa được.
Bà Châu vô tình đi ngang qua, Lục Sở Ngạo liền nhân cơ hội ấy ôm lấy Chu Linh Vân từ đằng sau, muốn hôn lên má cô nhưng lại bị cô né tránh.
“Anh làm gì vậy?”
Chu Linh Vân quay sang nhíu mày, bóng dáng của bà Châu liền thu vào tầm mắt. Cô không muốn để ngoại thấy tình cảm nhạt nhòa của hai người, lại hôn Lục Sở Ngạo một cái, cố ý muốn bà hài lòng.
Bà Châu đứng ở đó mỉm cười gật gật, không chỉ mình bà hài lòng, ngay cả ai đó cũng rất tự hào về trò khôn vặt của mình.
“Sở Ngạo cái tên lợi dụng nhà anh… Nếu như anh biết được chúng ta sau này sẽ phải xa nhau, liệu anh có còn như vậy nữa không…”
Cô chậm rãi nhìn nét mặt hớn hở của anh, lại đượm buồn cụp xuống.
Rõ ràng cô đang muốn quên đi người đàn ông này, nhưng sao càng như vậy, tình cảm của cô lại một chặt thêm.
Một đoạn tình cảm rất khó tháo bỏ.
Danh Sách Chương: