• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Sở Ngạo siết chặt tay, cố kìm nén cơn tức giận chỉ để nói ra lời chất vấn hắn ta. Lục Sở Viêm sớm đã chẳng coi tình cảm anh em ra gì, hắn không kiêng nể mà trả lời với giọng điệu thách thức.

"Với tư cách là chồng của cô ấy."

"Lục Sở Viêm tên khốn..."

Lục Sở Ngạo đã đạt đến giới hạn, anh tiến lên muốn đánh cho hắn tỉnh ngộ ra, thế nhưng một lần nữa bị Chu Linh Vân ngăn lại. Nếu để người ngoài thấy hai anh em đấu đá nhau sẽ lớn chuyện mất.

"Tôi với anh vĩnh viễn sẽ không có khả năng quay lại, đừng làm mấy chuyện vô ích."

Lục Sở Viêm khi này đột ngột quỳ xuống, lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn, đưa lên trước mặt cô. Hắn vậy mà mặt dày ở ngay nơi này, thời điểm này để cầu hôn với cô.

"Linh Vân, mọi chuyện đều là anh sai. Em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu, được chứ?"

Lục Sở Ngạo và Chu Linh Vân đều bất ngờ vì hành động đột ngột này của hắn. Từ bên trong những góc khuất, rất nhiều người đã đổ xô đến, vây kín ba người bọn họ. Miệng mỗi người ai nấy cũng một câu "Đồng ý đi!", càng về sau lại càng thêm nhiều người tham gia. Chu Linh Vân không ngờ nhất chính là hắn gọi cả cánh báo chí ngầm đến.

"Linh Vân, anh thực sự rất nhớ những ngày mà chúng ta bên nhau, cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Em từng nói cuộc hôn nhân này là do sắp đặt, nhạt nhẽo vô vị, em muốn một lần được cầu hôn. Bây giờ anh thực hiện ước muốn đó của em, còn kịp không?"

Lục Sở Viêm đầu tư cũng kỹ càng thật đấy, còn thuê người đến cùng hắn ta diễn kịch. Chu Linh Vân không hoảng, ngược lại còn nhếch miệng cười. Vừa hay, Lục Sở Viêm đã giúp cô một việc lớn.

Đừng trách cô vô tình, là do hắn quá ngu ngốc mà thôi!

Chu Linh Vân chầm chậm đưa tay ra, sắc mặt của Lục Sở Viêm dần trở nên tươi tắn như sắp bắt được một con một lớn. Khoảnh khắc hắn ta đứng dậy trao nhẫn cho cô, Chu Linh Vân mỉm cười rồi giáng cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.

Tiếng chát vang lên giòn giã khiến sắc mặt của tất cả mọi người ai cũng sửng sốt, không gian bỗng dưng im lặng như tờ.

Chu Linh Vân khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói ra từng câu từng chữ.

"Lục tiên sinh, chúng ta... đã ly hôn rồi. Xin anh sau này đừng bám lấy tôi."

Lục Sở Viêm cứng đơ người nhìn cô, đám báo chí ngầm liên tục chụp ảnh, một thông tin tốt thế này cho dù hắn có trả tiền bao nhiêu đi nữa cũng không đủ. Rốt cuộc màn cầu hôn tuyệt vời này của hắn lại biến thành cơ hội để Chu Linh Vân cắt đứt với mình.

So với cô, Lục Sở Viêm hắn cũng chỉ là hạt thóc!

Đứng một mình giữa dòng người qua lại, Lục Sở Ngạo giống như một trò đùa bị người ta khỉnh miệt, mỉa mai. Hắn vạn vạn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn ra thế này. Tất cả... tất cả đều kết thúc rồi...

"Anh xem, lúc đó tôi có phải rất ngầu không?"

Trên đường trở về nhà, Chu Linh Vân đã rất tự hào mà nói ra rả vào tai Lục Sở Ngạo. Thế nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến lời nói của cô, cứ im lặng tập trung lái xe, gương mặt lạnh lùng khác hẳn thường ngày. Chu Linh Vân thấy lạ, cô hỏi.

"Anh có nghe tôi nói gì không vậy?"

Lục Sở Ngạo vẫn im lặng như tờ, đến khi trở về nhà vẫn là vẻ mặt đó. Chu Linh Vân có gặng hỏi thế nào anh cũng không trả lời, cứ như vừa trúng tà vậy!

"Anh lại bị làm sao vậy? Tôi dõng dạc tuyên bố ly hôn với anh ta rồi, anh sao còn chưa hài lòng? Đây không phải điều anh muốn nhất à?"

Chu Linh Vân vừa theo sau anh đi vào nhà, vừa bất lực nói. Lục Sở Ngạo đột ngột dừng lại, anh quay đầu, khoác tay lên vai cô hệt như cách mà Lục Sở Viêm làm với cô lúc nãy. Anh bất mãn.

"Anh ta như vậy?"

Chu Linh Vân khó hiểu.

"Như vậy... thì sao?"

Lục Sở Ngạo ôm lấy hai vai cô, gương mặt vương nhiều chút ủy khuất, bỏ đi cái bộ dạng lạnh lùng mà nói.

"Anh ta ôm em như vậy, giữa chốn đông người nói mấy câu tình cảm. Em không những không tránh mà còn ngăn cản anh. Em có ý gì?"

"Tôi... tôi là thoát không được, hắn ôm chặt quá rồi. Với ngăn anh là vì tôi không muốn hai người xảy ra xô xát trước mặt công chúng."

"Vậy... vậy cũng không được. Bảo bảo nhìn thấy cảnh tượng ấy nó sẽ nghĩ thế nào? Anh là một người cha vô dụng, không biết bảo vệ mẹ của nó."

Giọng điệu ủy khuất này của Lục Sở Ngạo cũng thú vị lắm, như nai nhỏ đang giận dỗi ấy. Chu Linh Vân bật cười, cô trèo lên chiếc ghế nhỏ gần kệ giày, sau đó cúi đầu xuống nhìn anh.

"Nói qua nói lại vẫn là anh ghen?"

Lục Sở Ngạo ôm cô chặt hơn, nét mặt bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành một nam hồ ly mê hoặc lòng người.

"Anh là một hũ giấm chua, đâu phải em không biết?"

Lục Sở Ngạo nhếch mày khiến cho Chu Linh Vân càng thích thú với người đàn ông ấy. Cô áp sát vào chóp mũi của anh, không báo trước mà đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào. Còn chưa hết bất ngờ, Chu Linh Vân đã ngại ngùng buông khỏi đôi môi anh.

"Vậy hũ giấm này đã hết chua chưa?"

Lục Sở Ngạo thật tham lam, có rồi lại muốn thêm nữa, anh mạnh bạo cắn lấy cánh môi quyến rũ của cô, lắc đầu.

"Thêm mười cái nữa."

"Được rồi haha! Cái tên ngốc này, anh là cẩu hay sao mà cắn tôi vậy..."

"Gâu gâu!"

***

Thời gian cứ vậy dần qua đi, Chu Linh Vân không có ở nhà dưỡng thai thì cũng là cùng Lục Sở Ngạo đi loanh quanh hóng mát. Khi cái thai đã đủ lớn, siêu âm liền chính là một bé gái, cả cô và Lục Sở Ngạo đều rất vui mừng. Việc điều tra trong thời gian này có phần trì trệ, bởi Lục Sở Ngạo lo Chu Linh Vân suy nghĩ nhiều cho nên hạn chế để cô quan tâm đến nó. Cô được anh vô cùng nuông chiều, sủng ái về mọi thứ.

Lục Sở Viêm sau khi bị bẽ mặt trước nhà báo cũng không còn thấy động tĩnh bám đuôi cô, ngay cả Chu Ninh Sương và Mạc Cẩm Tú cũng an phận.

Hơn nhất chính là Dương Mỹ An, cuộc đời độc thân của cô ấy đã khép lại sau khi Phó Quân Sơn xuất hiện. Trong vài tháng gần đây, bọn họ đã tìm hiểu nhau rất nhiều, tình cảm dành cho đối phương ngày càng tăng.

Dương Mỹ An nằm trong lồng ngực của Phó Quân Sơn, cô đưa tay sờ lên sống mũi của anh, nghịch ngợm cười lên.

"Hình như chú càng ngày càng trẻ ra ấy nhỉ?"

Phó Quân Sơn ôm chặt lấy cô, anh ta gật gật.

"Ừ, là do Mỹ An của chúng ta biết chăm sóc, biến người già này thành người trẻ!"

Dương Mỹ An dựng phắt người dậy, nhíu mày nói.

"Chú nói thế là có ý gì?"

"Em xem em xem? Quen nhau lâu như vậy, em vẫn gọi tôi là chú. Em kém tôi bao nhiêu tuổi?"

Cô ngước mắt lên trần nhà, nhẩm tính.

"Mười ba. Là mười ba tuổi đó, gần bằng tuổi của ba tôi rồi!"

"Ồ, nói vậy có phải em nên gọi tôi là ba không?" Phó Quân Sơn trêu chọc cô, Dương Mỹ An ngược lại ghẹo anh ta, cô cười nheo mắt, nói.

"Chú thực sự muốn sau này tôi gọi chú là ba?"

Anh ta ậm ờ một hơi thật dài, cuối cùng liền hôn một cái vào má cô.

"Vẫn là gọi chú thì hơn."

"A! Râu của chú cọ vào mặt tôi rồi!"

"Không sao chứ? Xin lỗi, tôi không cố ý..." Phó Quân Sơn vội vàng sờ nhẹ lên má cô. Dương Mỹ An không một chút đỏ mặt, là cô cố ý trêu chọc anh thôi. Người này bình thường hay nghiêm túc, nhưng vẻ mặt khi bị trêu chọc đúng thật dễ thương.

"Được rồi, tôi không sao tôi không sao!"

Reng reng...

Trong phút giây hạnh phúc, tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Dương Mỹ An dựa vào người Phó Quân Sơn, bắt máy.

"Vân Vân, có chuyện gì vậy?"

Chu Linh Vân đang ngồi trên xe, cô vừa lái một mình, vừa trả lời.

"Cô đang ở đâu vậy?"

"Ở nhà Quân Sơn, chú ấy đang ở bên cạnh tôi."

"Ờm... Quân Sơn thì không cần đâu, cô mau đến nhà tôi đi, tôi có chuyện gấp cần nói."

Dương Mỹ An nhìn lên Phó Quân Sơn, tuy không biết là chuyện gì gấp nhưng cô vẫn gật đầu, sau đó cúp máy.

"Vậy tôi đưa em đến chỗ của Linh Vân."

"Được rồi, không cần làm phiền chú nữa, tôi tự đến đó vậy."

"Vậy em đi cần thận."

Dương Mỹ An rất nhanh đã lái xe đến biệt thự của Chu Linh Vân nhưng rốt cuộc lại không thấy người đâu, ngay cả Hứa Ngụy cũng chẳng có mặt. Hết cách, cô đành dùng chìa khóa dự phòng sau đó tự mình vào trong chờ đợi.

Khoảng mười phút sau Chu Linh Vân cũng về tới nơi.

Cô mang theo chiếc bụng bầu giả vướng víu của mình nặng nhọc trở về, sau đó ném xuống bàn một đống giấy.

"Gì vậy?" Dương Mỹ An tò mò cầm lên xem.

"Đây là những tư liệu mà Lục Sở Ngạo thu thập được trong quá trình tự mình cùng Quân Sơn điều tra. Cô cũng biết, đúng chứ?"

Trong đống giấy tờ đó toàn là lịch trình đi lại của Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương khi ở trong bệnh viện khi Chu Ngọc trong giai đoạn nguy hiểm. Vậy mà bây giờ cô mới biết mà trộm từ biệt thự của Lục Sở Ngạo.

"Đây... ừm, thu hoạch không tồi ha."

"Ba người cũng hay lắm, còn dám giấu tôi một mình điều tra. Dù sao đây cũng là chuyện của tôi, sao để mọi người ôm hết như vậy được?"

"Đó là chủ ý của Lục Sở Ngạo, tôi cũng đâu khuyên anh ta được?"

Dương Mỹ An tỏ ra bất lực, vài tháng trước vì bụng bầu của Chu Linh Vân dần to ra, Lục Sở Ngạo đã cố ý hạn chế cô tham gia vào việc điều tra này. Anh một vì không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng một cũng muốn giúp cô gì đó cho nên đã âm thầm cùng Phó Quân Sơn và Dương Mỹ An điều tra.

Cuối cùng vẫn là bị Chu Linh Vân phát hiện.

"Vậy cũng..."

Còn chưa nói được một câu, Chu Linh Vân đã cảm thấy cổ họng mình khó chịu. Cô chạy vội vào trong nhà vệ sinh, nôn ọe không ngừng.

"Linh Vân, cô ổn chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK