Mãi cho tới hôm sau, Chu Linh Vân tìm hiểu mới biết được tin nửa tháng trước, Lục Sở Ngạo và Chu Ninh Sương quả thực có qua lại với nhau. Cô nghe được không ít lời đồn có cánh về hai người, những lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim đang vỡ vụn của cô.
“Này, tôi nghe nói vị Chu đại tiểu thư ngay trong ngày đại hôn liền mất chồng. Hắn ta bị cảnh sát bắt vì vô vàn tội lỗi.”
“Thông tin không chuẩn rồi! Hôn lễ đó là giả, vị đại tiểu thư họ Chu là người lên kế hoạch để trả thù tên tra nam họ Trình ấy.”
“Thật vậy à? Thế cũng tội nhỉ? Không ngờ người như cô ấy lại bị một kẻ biến thái giam cầm. Mà hình như… em gái của cô ấy với em chồng cũ là một cặp, dạo gần đây báo đài đưa tin nhiều lắm.”
Chu Linh Vân nghe từng chữ rõ rành rành không sót lời nào, bàn tay siết chặt lại cố kìm nén.
“Tôi cũng nhìn thấy họ nhiều lần đi với nhau. Nhưng mà trước đó không phải nói đại tiểu thư họ Chu đó với em chồng có mối quan hệ… đó đó hay sao? Anh ta từ khi nào đổi mục tiêu rồi vậy?”
“Ai mà biết được! Người vừa giàu, vừa đẹp trai hoàn hảo tại sao cứ say mê quẩn quanh với nữ nhân của Chu gia thế nhỉ? Nam nhân bây giờ đều loạn cả rồi!”
Gương mặt dưới một lớp mũ của Chu Linh Vân như tối sầm cả tại, dường như chỉ cần họ nói thêm bất cứ một lời bàn tán nào, cô liền đứng ra khẩu chiến một phen.
Dương Mỹ An kịp thời trấn tĩnh cô lại, để vào tay cô giỏ đồ chứa toàn quần áo của trẻ nhỏ, gương mặt hằn học tiến lại mấy kẻ nhiều chuyện mà hét lớn.
“Nhỏ không ăn không học lớn lên nói chuyện khoác lác đúng không? Các người biết gì về họ mà bán tán? Có tin tôi gọi cảnh sát xử đẹp mấy người vì tội phỉ báng không hả?”
Dương Mỹ An xù lông nhím khiến cho mấy người họ đều dúi dụi lùi về phía sau. Nhưng kẻ nhiều chuyện thường không biết điều, một trong số đám người ấy còn lên giọng.
“Cô cũng không phải lo chuyện bao đồng đấy sao? Miệng bọn tôi, bọn tôi muốn nói sao thì nói, gọi cảnh sát à? Có giỏi thì gọi tới đây?”
Sự khiêu khích của cô gái trong nhóm người khiến Dương Mỹ An tức điên cả lên. Trong lòng thầm gào lên.
“Đối tượng của bà đây là cảnh sát điều tra, chuyên bắt tội phạm với mấy kẻ nhiều chuyện giống các người! Còn nói thêm nữa tôi liền gọi chú ấy tới bắt hết một mẻ…”
Tiếng gào thét trong lòng còn chưa xong, một bóng dáng to lớn đứng sừng sững sau cô từ lúc nào, tiếp đến là bộ dạng sợ hãi của mấy kẻ nhiều chuyện kia.
“Xin chào, tôi là cảnh sát điều tra. Hình như bạn gái nhỏ của tôi đang bất mãn về chuyện gì đó?”
“Phó Quân Sơn?”
Dương Mỹ An quay sang tròn mắt, tên này từ khi nào lại linh như thế, chỉ mới nhắc liền xuất hiện ngay tức thời. Có điều như vậy cũng tốt, chỉ một câu nói liền khiến cho những thứ chướng tai gai mắt một hơi lặn mất tăm.
Thật sảng khoái!
“Sao chú lại tới đây?”
Phó Quân Sơn nhìn về phía của Chu Linh Vân, lại ghé vào tai của Dương Mỹ An nói nhỏ.
“Phùng Khải sợ hai người đi sẽ gặp nhiều người bàn tán về những chuyện không hay nên bảo anh đến xem tình hình. Đúng là không ngoài dự đoán.”
Dương Mỹ An thở dài, vốn dĩ cô muốn đưa Chu Linh Vân đến đây để mua đồ cho Nhiên Tuyết và thả lỏng đầu óc, ai có dè bàn dân thiên hạ lại nhiều lời như thế.
Cô đến bên Chu Linh Vân, vỗ về an ủi sau đó cũng Phó Quân Sơn đưa cô trở về. Trên cả một đoạn đường dài, người con gái ấy luôn mang theo vẻ mặt rầu rĩ, một lời cũng không nói.
Chu Ninh Sương không biết mới đi từ đâu về liền tới thẳng biệt thự của Lục Sở Ngạo. Căn phòng yên ắng chỉ vang lên khe khẽ tiếng dọn dẹp của vài người làm. Chu Ninh Sương bước vào bên trong, bọn họ cũng kính trọng chào cô.
Từ nửa tháng trước, Chu Ninh Sương đã được đặc cách ra vào tùy ý trong biệt thự của Lục Sở Ngạo.
“Phó quản gia, Sở Ngạo đã tỉnh chưa?”
“Thiếu gia từ sáng đã tỉnh nhưng luôn nhốt mình ở trong phòng. Tôi có đem đồ ăn lên nhưng cậu ấy nhất quyết không mở cửa.”
Nhìn xuống bát cháo giải rượu nóng hổi vẫn còn trên tay của Phó quản gia, Chu Ninh Sương chủ động cầm lấy nó, khẽ cười nhẹ.
“Để tôi đem lên cho anh ấy.”
“Vậy… làm phiền tiểu thư rồi.”
Chu Ninh Sương vừa nghe liền đoán ngay ra được Lục Sở Ngạo đang vì chị gái của mình mà buồn. Cô ta là kẻ ngoài cuộc, đương nhiên đầu óc minh mẫn, thậm chí còn nhìn thấu được cả cảm xúc của hai người họ.
“Sở Ngạo, nếu tỉnh rồi thì mở cửa ra đi, ăn chút cháo giải rượu.”
Bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, Chu Ninh Sương càng trở nên khó chịu.
“Anh cứ nhốt bản thân trong đó thì có tác dụng gì? Từ khi nào mà Lục Sở Ngạo anh trở nên yếu đuối hèn nhát, không dám đối diện với hiện thực như vậy?”
Lục Sở Ngạo tựa lưng vào thành giường, ôm chặt lấy hai gối. Từ khi dưới cõi chết đi lên, chưa một ngày nào anh thôi nhớ nhung Chu Linh Vân. Lần chấm dứt tình cảm của cô khiến anh rơi vào trong khủng hoảng, trở thành một kẻ hèn nhát, yếu đuối chỉ biết núp trong bóng tối.
Chu Ninh Sương đứng ở bên ngoài dường như đã mất hết kiên nhẫn khi nhìn thấy anh cứ như này. Vừa rồi, cô có gặp Chu Linh Vân ở trong trung tâm thương mại, cũng là một biểu cảm đó, cũng là một cảm xúc đó.
Tới bây giờ, Lục Sở Ngạo cũng bày ra dáng vẻ như vậy trước mặt cô. Chu Ninh Sương một chút vui mừng trong lòng cũng không có, ngược lại liền cảm thấy bực tức vì cả hai người.
Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, nếu muốn thì trực tiếp nói ra liền giải quyết được, hà cớ gì cứ phải dằn vặt, tổn thương lẫn nhau?
Cô ta bây giờ không muốn làm kẻ xấu nữa, vì dù sao kẻ xấu sẽ chẳng bao giờ được yêu thương.
“Mở cửa cho tôi, tôi sẽ nói với anh một chuyện quan trọng. Liên quan đến Chu Linh Vân.”
Chỉ ba chữ Chu Linh Vân vừa nói ra đã khiến cho Lục Sở Ngạo kích động mở toang cửa. Cô ta chỉ biết nhìn anh với ánh mắt phán xét đến bất lực.
Đặt khay cháo xuống bàn, Chu Ninh Sương thở dài nói.
“Bình thường anh thông minh, tính kế dựng mưu giỏi đến bao nhiêu thì lúc này lại mù quáng, ngu xuẩn bấy nhiêu.”
“Có ý gì?”
Lục Sở Ngạo liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta. Chu Ninh Sương chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn phì cười.
“Anh nghĩ Trình Thiếu Khanh dễ dàng bị bắt như vậy là chỉ có công của anh và đám người Dương Mỹ An thôi à?”
“… Nói trọng điểm.”
Chu Ninh Sương lại nhìn anh một hồi, sau đó mới nói.
“Nhìn vào ai cũng biết Chu Linh Vân chỉ đang diễn kịch để lừa Trình Thiếu Khanh vào tròng mà thôi. Con bé Nhiên Tuyết cũng chẳng tự nhiên mà thoát khỏi Trình gia dễ đến thế. Anh không nhìn ra mọi chuyện đều là do Chu Linh Vân sắp đặt à?”
Mặc dù đã là đối thủ, là kẻ thù của nhau nhưng tính cách của Chu Linh Vân thì cô ta không khó để đoán được. Nhất là trong hoàn cảnh hiện tại.
“Vậy tại sao không một ai nói với tôi?”
“Cũng giống như họ không nói cho Chu Linh Vân biết về chuyện anh còn sống, cho nên mới thành ra cơ sự này.”
Lục Sở Ngạo nhíu mày như chưa tin tưởng vào lời nói của Chu Ninh Sương, anh hỏi lại.
“Cô làm sao biết được chuyện này?”
“Tôi? Tôi nghe lén.”
“…”
“Cho nên… Linh Vân nói ra những lời như vậy là để giữ chân Lục Sở Ngạo, tạo cơ hội để Nhiên Tuyết được thoát?”
Bây giờ Lục Sở Ngạo mới nhận ra điều này thật quá ngốc!
“Anh với chị ta yêu nhau như vậy, chỉ một lời nói liền suy sụp. Thật thất vọng.”
Nói rồi, Chu Ninh Sương liền rời đi. Giải quyết được Lục Sở Ngạo, đương nhiên sau đó sẽ đến Chu Linh Vân. Bây giờ cô ta cũng coi như chẳng còn điều gì để nuối tiếc, giúp đôi tình nhân trở về bên nhau xem như bù đắp được một phần lỗi lầm trong quá khứ.
Cô ta đương nhiên cũng dùng cách tương tự, giúp Chu Linh Vân đứng dậy từ bờ vực thẳm.
“Cô nói bừa! Bây giờ ai ai cũng bàn tán cô với Lục Sở Ngạo là một cặp. Cho đến bây giờ cô vẫn muốn lừa tôi sao?”
Chu Linh Vân đã chịu quá nhiều đả kích, đương nhiên một chuyện lớn như thế qua lời nói của Chu Ninh Sương sẽ biến thành giả dối. Từ trước tới giờ, chưa một câu nói nào của cô ta là thật, và Chu Linh Vân cũng chưa từng tin.
“Vậy chị thực sự tin anh ta có thể quên được chị và đến với tôi à? Từ khi nào mà chị lại tự ti về bản thân như thế?”
“Vậy những thông tin trên báo chí là thế nào? Việc cô ra khỏi tù khi chưa đủ hạn là thế nào? Lục Sở Ngạo đều là về Lục Sở Ngạo, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”
Chu Linh Vân xúc động đến mức suýt khóc, có lẽ là do cô đã quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh mình.
Chu Ninh Sương thật muốn giải thích chuyện này, nhưng sợ rằng người chị ương bướng trước mặt đây không chút tin tưởng.
Nửa tháng trước, Lục Sở Ngạo đích thân vào trong phòng giam thực hiện với cô một cuộc giao dịch. Cô giúp anh tiếp cận Lục Sở Viêm để tìm thêm chút chứng cứ, và anh giúp cô rời khỏi chốn lao tù này.
Trong sáng mà nói, họ là quan hệ hợp tác.
Thế nhưng, Chu Ninh Sương đâu dễ dàng nhận lời như thế.
Cô ta cũng lắm chiêu nhiều trò, còn muốn Lục Sở Viêm ở bên cạnh cô ta giống như một đôi tình nhân thật sự. Từ khi Lục Sở Viêm lật mặt, Chu Ninh Sương liền không nhận được bất cứ sự yêu chiều nào từ ai khác.
Cô ta khát khao có được tình yêu, cho nên đã muốn nếm trải nó thông qua Lục Sở Ngạo. Cho dù ngoài mặt anh ta chấp nhận, nhưng mọi hành động thường ngày đều như muốn né tránh và giữ khoảng cách với cô.
Tuy thế, ở giữa công chúng, Chu Ninh Sương lại ép anh phối hợp thật nhiệt tình. Không biết rằng ước muốn này của cô ta lại gây ra nhiều hệ lụy đến thế.
Cô đem hết những gì mình trải nhiệm nói cho Chu Linh Vân không sót một chữ, từng câu từng từ đều là chân thành tận đáy lòng.
Có lẽ, Chu Linh Vân cũng đã dao động.
“Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao bây giờ cô chọn giải thích với tôi?”
“Nhìn hai người cứ dằn vặt như hai kẻ ngốc, trong lòng tôi khó chịu, không được sao? Hơn nữa tên Lục Sở Ngạo đó nhàm chán vô vị chết đi được, một chút ấm áp của bạn trai cũng không có…”
“Cô…”
“Cho nên, trả cho chị vậy. Tôi ham không nổi.”
Rốt cuộc Chu Ninh Sương cũng hoàn thành nốt tâm nguyện của mình. Cô ta rời đi, cũng chẳng biết là đi đâu.
Chu Linh Vân và Lục Sở Ngạo ngay sau đó đã vội chạy đi tìm đối phương, kết quả liền đụng mặt nhau ngay giữa con phố rộng lớn.
Mặt đối mặt, cách nhau đến một con đường nhưng đột nhiên lại có cảm giác gần gũi đến lạ thường. Trái tim của cả hai đều bắt đầu rung động, đập cùng một nhịp với đối phương.
“Sở Ngạo…”
“Linh Vân…”
Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, âu yếm không đợi được mà trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào nồng cháy nhất. Chu Linh Vân và cả Lục Sở Ngạo đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, ngày mà bọn họ được giải thoát, được sống tự do với hạnh phúc của riêng mình.
Không ngờ rằng, người đi đường lại cảm thấy đỏ mặt trước cảnh tình nhân ân ái thế này, nhưng ai nấy vẫn dừng chân lại để hóng hớt. Lời đồn kia chưa tan, tin nóng hổi lại tiếp tục ập tới.
Lục Sở Ngạo không ngại bao nhiêu người đứng đó, anh quỳ gối xuống, đem hộp gấm mình cất giữ bao nhiêu lâu mở ra trước mặt Chu Linh Vân, nói bằng cả trái tim chân thành.
“Chu Linh Vân, đây là lần thứ hai anh cầu hôn em. Lần này, anh nhất định sẽ không để ai cướp mất em đi. Chúng ta kết hôn đi.”
Trước bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của mọi người, Chu Linh Vân hạnh phúc quỳ một gối xuống, ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt.
“Vừa hay mai là một ngày đẹp trời, em cho phép anh… cưới em.”
Danh Sách Chương: