Chu Ninh Sương chu đáo mở sẵn cửa, quả thực là bà ta đã đến. Thấy cô ta vẫn tận tâm chăm sóc cho con trai mình, Liễu Như Ý rất hài lòng. Bà tủm tỉm cười, lại đem cháo đến đặt xuống bàn thăm hỏi con trai.
"Thế nào rồi, sức khỏe ổn chứ?"
"Ninh Sương chăm sóc con rất tốt, sức khỏe khá lên không ít rồi, mẹ đừng lo."
"Ai chà, có con bé ở đây, mẹ nào có lo lắng."
Bà liếc nhìn hai người, khóe miệng cứ bất giác cong lên. Xem ra thời gian ngắn ở cạnh nhau như vậy hảo cảm với đối phương chắc chắn không ít, nếu tạo thêm không gian còn có thể sớm có tin vui.
Liễu Như Ý rất thích Chu Ninh Sương.
"Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nữa nhé. Sở Viêm thằng nhóc đó điều hành công ty chưa ổn, mẹ phải về dạy bảo nó."
"Chờ chút đã. Hay cứ để con xuất viện đi, để anh ấy điều hành con có chút không yên tâm."
"Không sao không sao, có mẹ rồi mà. Con bây giờ chưa đủ ngày để xuất viện, lỡ có mệnh hệ gì thì chẳng còn mạng mà lo cho công ty nữa đâu."
Nghe bà nói như vậy, Lục Sở Ngạo chỉ biết im lặng gật đầu. Liễu Như Ý đi rồi, Chu Ninh Sương mới lại thể hiện tình cảm với anh. Cô ta đem bát cháo nóng đến trước mặt Lục Sở Ngạo, đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
"Em quên mất gọt hoa quả rồi. Anh ở đây ăn hết bát cháo này, em chạy đi tìm dao gọt hoa quả."
Anh ừ một cách nhẹ nhàng, đón lấy bát cháo rồi tự mình ăn, nhìn theo bóng lưng của Chu Ninh Sương rời đi.
Ở phòng bệnh khác, Chu Linh Vân đã bị nhốt trong này mấy ngày liền, lúc nào cũng chỉ làm bạn với sách vở tạp chí. Phùng Khải còn thuê cả vệ sĩ đứng canh cửa bên ngoài 24/24, căn bản cô không thể đi đâu.
Chu Linh Vân biết anh vì lo cho cho cô nên mới như vậy, nhưng cô cũng rất muốn xem tình hình của Lục Sở Ngạo thế nào. Đã mấy ngày trôi qua, anh ấy chắc cũng đã tỉnh rồi.
Cô xoa đều bụng mình, thầm nghĩ nếu Lục Sở Ngạo nghe tin cô thực sự đã có thai, anh có còn vui không, có còn hận cô không? Cho dù thế nào đi chăng nữa, Chu Linh Vân vẫn nỡ anh một lời xin lỗi và một lời giải thích thỏa đáng.
Hiện tại... cô vô cùng, vô cùng nhớ anh.
Chu Linh Vân quan sát thử qua cái lỗ nhỏ trên cửa, phát hiện hai vệ sĩ vẫn đang đứng canh chừng ở đó. Cô không biết nên làm gì để được ra ngoài, nhưng cứ đánh liều một phen.
Nhìn thấy cô, bọn họ đã lập tức ngăn lại.
"Tiểu thư, cô cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không nên ra ngoài."
"Muốn tôi dưỡng sức thì để tôi ra ngoài đi dạo, ở trong đây ngột ngạt, làm sao tôi chịu được?"
"Nhưng Phùng thiếu đã căn dặn..."
"Vậy được, các người cùng tôi đi dạo là được chứ gì?"
Hai người nhìn nhau, cảm thấy ý kiến này không tồi liền gật đầu đồng ý. Chu Linh Vân vừa đi vừa nghĩ cách, hai mắt không ngừng tìm kiếm phòng của Lục Sở Ngạo.
Ra đến gần ngoài cổng bệnh viện, Chu Linh Vân liền ôm lấy bụng, cô khum người kêu lên.
"Tôi... tôi muốn đi vệ sinh một chút, các anh đứng ở đây đợi đi."
"Không được, chúng tôi phải đi theo bảo vệ tiểu thư."
Chu Linh Vân tức giận thét lên ngại ngùng.
"Này, các anh biến thái hả? Tôi có phải phạm nhân đâu mà đến việc đi vệ sinh cũng cần người canh chừng?"
Bọn họ lúc này cũng dúi dụi cúi gập người, không dám đi theo sau Chu Linh Vân. Cô dù sao cũng là chủ của họ, lớn tiếng một chút liền có thể giải quyết được mọi chuyện. Sớm biết như vậy cô đã không chịu nằm im trong phòng bệnh lâu đến thế.
Chu Linh Vân đi đến phòng của Lục Sở Ngạo xem xét, bên trong hình như không có người. Hơn nữa hôm nay Liễu Như Ý và Lục Sở Viêm cũng chẳng có mặt, cô liền có thể thoải mái mà thăm bệnh anh.
"Sở Ngạo... em tới thăm anh đây."
Cô có chút hồi hộp mở cửa, không ngờ ngay khi ấy, một cánh tay từ đâu đột ngột bắt lấy tay cô kéo ra ngoài. Đến một vị trí khá xa phòng bệnh Chu Linh Vân mới được dừng lại. Cô ngước lên muốn xem xem người nào vô văn hóa đến vậy, hóa ta lại là người em gái yêu quý của mình.
"Chu Ninh Sương, sao cô lại ở đây?"
Cô ta nhìn từ đầu xuống chân Linh Vân, thấy cô mặc đồ trong bệnh viện liền có chút kỳ lạ, nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Vậy còn chị? Chị luôn ở đây sao?"
"Chuyện đó mặc kệ tôi. Tại sao cô lại kéo tôi ra đây? Có chuyện gì thì mau nói, tôi không rảnh."
"Chị vẫn còn mặt mũi muốn gặp Sở Ngạo nữa à?"
Chu Linh Vân nhíu mày, làm sao Chu Ninh Sương lại như biết hết mọi chuyện đến thế? Cô ta mỉm cười, lại gần chế giễu cô.
"Làm giả thai, khiến Sở Ngạo bị tai nạn, chị đúng là sao chổi đấy. Hiện tại anh ta không cần chị nữa đâu, chị đừng tới làm phiền, vừa mất công, vừa mất mặt."
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Ồ, quên chưa nói. Bây giờ dì Liễu tin tưởng tôi lắm, việc chăm sóc Lục Sở Ngạo do tôi đảm nhận. Tôi không cho phép ruồi nhặng đến gần phòng bệnh của anh ta."
"Sao... sao có thể? Sở Ngạo anh ấy sẽ không bao giờ để cô ở bên cạnh chăm sóc, cô lừa tôi!"
Chu Ninh Sương cười hắt, giọng điệu như khinh bỉ, như châm chọc đáp.
"Anh ta thà chấp nhận người như tôi, chứ không bao giờ muốn nhìn mặt kẻ lừa đảo là chị."
Chu Linh Vân siết chặt tay thành quyền, cô tức giận bước lên muốn tát cho cô em gái này tỉnh ngộ, thế nhưng cô ta lại đưa hai tay ra né, vô tình làm lộ con dao sắc nhọn mình đang cầm. Chu Linh Vân theo bản năng vội lùi lại, cô ta lại muốn làm gì nữa?
Chu Ninh Sương nhìn thấy dáng vẻ ấy liền hả hê đưa con dao xuống, chưa kịp làm gì thì Chu Linh Vân đã đề phòng. Chính hành động này đã khiến cho cô ta cười phá lên.
"Haha! Linh Vân là Linh Vân, chị cũng có ngày này à? Yên tâm đi, tôi chẳng cần làm hại chị làm gì. Dù sao bây giờ... tôi mới là người chiến thắng."
Nói rồi, Chu Ninh Sương lướt qua vai của cô rời đi với nụ cười đắc thắng. Chu Linh Vân cho dù rất tức giận nhưng cũng chẳng thể làm được gì, nhất là bây giờ cô luôn nghĩ Lục Sở Ngạo vẫn còn hận mình.
Nếu không, anh cũng chẳng để yên cho Chu Ninh Sương chăm sóc bản thân như vậy.
Cho dù là thế nào đi nữa, Chu Linh Vân cũng có sự tự tôn của mình. Hơn nhất chính là cái thai trong bụng này, cô không thể để Chu Ninh Sương biết được, nếu không nguy hiểm sau này ắt sẽ ập tới.
Chu Linh Vân lau đi nước mắt, cô không quay lại căn phòng ấy nữa, vừa ấm ức, vừa tức giận, lại vừa áy náy trở về.
Với một người đang mang thai mà nói rối loạn cảm xúc là một điều hết sức bình thường.
Lục Sở Ngạo đã dưỡng bệnh được khoảng một thời gian dài, sức khỏe cũng coi như ổn định. Liễu Như Ý nghe theo lời Chu Ninh Sương nói, cứ để cho anh tự nhiên như vậy, không cần điều trị chứng mất trí. Cả nhà và tất cả mọi người đều giấu diếm anh về chuyện này.
Lục Sở Ngạo chuẩn bị xong đồ đạc, vừa định tự mình đem nó ra ngoài thì Chu Ninh Sương bất chợt đi tới. Thấy anh cùng với đống đồ lỉnh kỉnh, cô ta vội chạy đến đỡ lấy.
"Anh vừa khỏe lại, không nên làm việc nặng nhiều đâu. Để đó em xách đồ giúp."
Miệng nói như vậy nhưng sức lực của Chu Ninh Sương lại yếu như sên. Đến việc bê đồ lên đối với cô ta cũng muôn phần khó khăn, chưa kể chúng còn rất nặng. Thấy được vẻ đẹp kiên cường này của cô ta, Lục Sở Ngạo đã bật cười, tự mình cầm những món đồ nặng.
"Em giúp anh đem chiếc túi nhỏ này ra ngoài là được rồi, miệng nói rõ lớn, sức lực vẫn là không đủ."
Chu Ninh Sương cúi thấp mặt lộ ra gò má đang ửng đỏ. Cô ta mỉm cười, gật đầu rồi cùng anh ra khỏi phòng bệnh.
"Hôm nay mẹ anh không tới à?"
"Dì Liễu bận ở công ty với anh Sở Viêm, chỉ có mình em đón anh xuất viện thôi."
Càng là những hành động nhỏ nhặt như vậy càng khiến cho Lục Sở Ngạo thấy cảm kích. Anh dùng ánh mắt nuông chiều nhìn cô, nở một nụ cười nho nhã.
Đúng lúc này, Dương Mỹ An vừa cùng Phó Quân Sơn đến bệnh viện để thăm Chu Linh Vân liền bắt gặp hai người. Thấy Lục Sở Ngạo rất ân cần, vui vẻ đi cùng Chu Ninh Sương, tinh thần tốt lên rất nhiều. Nhìn anh thật chẳng giống người bệnh chút nào.
"Quân Sơn, sao Chu Ninh Sương lại đi cùng với Sở Ngạo?"
"Anh... cũng không biết. Từ khi Sở Ngạo nhập viện anh đều không có cơ hội đến thăm. Hôm thì vệ sĩ, hôm thì bà Liễu cản đường. Nhanh như vậy cậu ta đã tỉnh rồi."
Chuyện này càng lúc lại càng kỳ quái rồi. Mục tiêu của bốn người từ trước tới giờ luôn là Chu Ninh Sương, làm sao Lục Sở Ngạo lại thân thiết với cô ta đến vậy? Nếu anh thực sự hận Chu Linh Vân thì cũng không cần phải làm như vậy chứ?
"Mau vào trong thôi. Chuyện này để Linh Vân biết được cô ấy sẽ đau buồn chết mất."
"Ừm."
Danh Sách Chương: