“Linh Vân!”
Lục Sở Ngạo choàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng từ đêm qua. Toàn thân của anh đã bị băng bó không sót một vị trí nào. Cũng thật may Phó Quân Sơn nhanh nhẹn đưa được người rời đi, nếu để Lục Sở Ngạo rơi vào tay của Trình Thiếu Khanh một lần nữa e rằng anh sẽ sớm mất mạng.
Cơn đau đầu xuyên đến đại não, nó co giật liên hồi khiến người nằm trên giường không khỏi nhíu mày khó chịu. Phó Quân Sơn thấy người vừa tỉnh liền vội đi gọi bác sĩ.
Sau đó rất nhanh bác sĩ và y tá đều tới nơi. Bọn họ vạch mắt Lục Sở Ngạo xem xét, lại nhìn xuống thiết bị đo nhịp tim. Thật may, mọi chuyện vẫn ổn.
“Thương nặng thế mà còn tỉnh lại được sớm như vậy, Lục thiếu sức lực đúng là còn rất tốt.”
“Bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng không?” Phó Quân Sơn gấp gáp hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, thở dài một hơi.
“Lần nào đến đây không tai nạn mất trí thì cũng bị thương băng bó liệt giường. Lục thiếu đúng là mệnh khổ.”
Cũng chỉ là người qua đường thương tiếc vài câu nhưng Phó Quân Sơn không thể không thừa nhận được sự thật ấy. Lục Sở Ngạo quá khổ rồi.
Trước khi rời đi, vị bác sĩ còn dặn dò.
“Trong thời gian này phải điều trị nhiều, không được để anh ấy rời khỏi phòng bệnh. Chỉ một sơ xuất nhỏ sẽ khó giữ được tính mạng.”
Phó Quân Sơn vâng vâng dạ dạ. Toàn thân bị bó như xác ướp thế này có đứng cũng chẳng nổi, còn nói gì đến đi ra khỏi phòng.
Cửa vừa đóng liền bật mở, người đi đến là Dương Mỹ An cùng với một thanh niên trẻ tuổi. Cô bất mãn nhìn Phó Quân Sơn, trước tiên vẫn là giáo huấn anh vài câu.
“Hai tên đàn ông ngốc! Tại sao chú không nói chuyện này trước với tôi mà lại cùng Lục Sở Ngạo đi tới đó mạo hiểm?”
Phó Quân Sơn nhìn thấy vợ nhỏ liền khúm núm, đi đến bám lấy tay cô đung đưa.
“Ừm… tại thời gian cấp bách, cậu ta kéo anh đi nên anh không kịp…”
Dương Mỹ An dùng tay nhỏ dí vào trán đối phương trách móc.
“Lục Sở Ngạo anh ta lo cho Linh Vân nên suy nghĩ thiếu cẩn trọng thì thôi đi, già đầu như chú rồi mà sao vẫn hùa vào đi theo anh ta được vậy? Bây giờ thì hay rồi, Lục Sở Ngạo thương nặng, Linh Vân bị Trình Thiếu Khanh khống chế. Xem chuyện tốt mà hai người làm đó!”
Phó Quân Sơn khi ấy vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, mà anh đã có khuyên rồi nhưng Lục Sở Ngạo lại không nghe, một mực kéo anh tới biệt thự của Trình Thiếu Khanh cứu người. Giờ còn bị mắng nữa, thật tội nghiệp quá đi mà!
“Anh xin lỗi…”
Lúc này, Phó Quân Sơn mới để ý người đằng sau đang đứng im lặng từ nãy.
“Cậu ta là ai vậy.”
“À, quên mất…”
Dương Mỹ An kéo cậu thanh niên ấy tới trước mặt, nói.
“Đây là Vãn Bắc Huy, em trai của Vãn Nghiên Tuyết. Cậu ta đã sớm rời khỏi tòa soạn và hiện tại đang làm bác sĩ thời vụ. Trình Thiếu Khanh bây giờ đang tìm người chữa trị vết thương cho Linh Vân, tôi định để cậu ta đến đó lấy chút thông tin.”
“Như vậy… ổn không?”
Trình Thiếu Khanh đã dựng ra một màn kịch lớn như vậy ắt hẳn là một kẻ quỷ kế đa đoan, nhạy bén hơn người. Để lấy được chút thông tin từ hắn trong thời gian này đúng là hơi khó.
Nhưng nếu Vãn Bắc Huy làm tốt nhiệm vụ của mình, tinh tế nhắc nhở thì có lẽ sẽ qua mắt được hắn.
“Yên tâm đi, Linh Vân trước đó cũng có biết mặt Vãn Bắc Huy. Tôi tin khi nhìn thấy cậu ta, cô ấy sẽ đủ thông minh để hiểu.”
Phó Quân Sơn nhìn sang Vãn Bắc Huy, một cậu thanh niên non trẻ thế này rốt cuộc có làm được việc hay không?
Rốt cuộc, họ vẫn là thử một lần.
Vãn Bắc Huy rất nhanh đã đến được biệt thự của Trình Thiếu Khanh, không một ai trong số họ có bất cứ nghi ngờ nào, bởi người họ quan tâm chỉ có một mình Chu Linh Vân.
Cậu ta được đưa đến phòng của Chu Linh Vân, vừa nhìn cô ấy có vẻ đã nhận ra, không phản kháng mãnh liệt như trước.
Trình Thiếu Khanh gấp gáp hối thúc cậu làm việc, nhưng có vẻ Chu Linh Vân không hề muốn sự có mặt của hắn, cả cơ thể không ngừng rụt lại.
“Trình tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhưng có vẻ Chu tiểu thư khá căng thẳng khi thấy anh có mặt…”
Hắn ta không tức giận mà chỉ ngậm ngùi im lặng. Hắn biết điều đó, cho nên đã tự mình rời đi, không quên dặn dò Âu quản gia ở lại theo dõi.
Sau khi nhân vật nguy hiểm nhất rời đi, Chu Linh Vân mới thở dài, đưa bàn tay đầy những vết bầm tím tới trước mặt Vãn Bắc Huy.
Cậu ta không khỏi xót xa trước hoàn cảnh của Chu Linh Vân. Một người phụ nữ lại bị thành ra nông nỗi thế này, ngay cả người đàn ông của cô ấy cũng không khá hơn là bao.
Tất cả lại chỉ vì tên ác quỷ đó.
Sau khi xử lý xong vết thương nhẹ bên ngoài, Vãn Bắc Huy mới chuẩn bị để xử lý vết thương nặng hơn. Cậu ta quay sang nói với Âu quản gia.
“Làm phiền lấy cho tôi một chút nước ấm và khăn sạch.”
Âu quản gia gật đầu sau đó đã ngay lập tức chuẩn bị đồ. Tận dụng thời cơ tốt ấy, Vãn Bắc Huy nhét xuống dưới gối của Chu Linh Vân một tờ giấy, dùng ánh mắt gật đầu với cô.
Chu Linh Vân hiểu, cô cũng cố gắng nói thật nhỏ vào tai cậu.
“Nói với Sở Ngạo, tôi vẫn còn trong sạch.”
Đồng tử của Vãn Bắc Huy chợt giãn nở. Cậu ta dường như đã hiểu ra được mọi chuyện. Hóa ra những vết thương chi chít trên người này là tự Chu Linh Vân gây ra, cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ danh tiết của mình.
Vãn Bắc Huy không thể không nể phục. Truyện Mạt Thế
Âu quản gia khi đó cũng rất nhanh đã đem nước ấm và khăn sạch đến. Vị trí vết thương của Chu Linh Vân rất nhạy cảm, cậu ta liền tinh tế nói.
“Lần này lại phiền Âu quản gia tránh mặt một chút, tôi dương nhiên đã có dụng cụ của riêng mình.”
Âu quản gia nhìn xuống hộp cứu thương, đúng là có một mảnh lụa trắng được chuẩn bị sẵn. Ông ta không quá đề phòng với người này, lẳng lặng đi ra ngoài đứng canh ở đó.
Mặc dù người đã rời khỏi đây nhưng bóng dáng vẫn đang đứng cạnh ngoài cửa, Vãn Bắc Huy không có cách nào để trực tiếp đối thoại với Chu Linh Vân. Anh chỉ có thể nói lí nhí, chỉ mình hai người nghe thấy một câu ngắn gọn.
“Chu tiểu thư xin yên tâm, mọi người nhất định sẽ tìm cách cứu cô ra khỏi đây.”
Chu Linh Vân lắng tai nghe, sau đó gật đầu, cũng không quên nhắc lại.
“Đừng khinh suất.”
Vãn Bắc Huy không nói gì, cũng chỉ gật đầu như một câu trả lời. Cô chỉ vào hộp cứu thương của cậu, sau đó lại tự chỉ vào mình. Hiểu ý, cậu ta bịt mắt lại rồi quay người về hướng khác, để cho Chu Linh Vân tự mình xử lý vết thương.
Sau gần nửa giờ đồng hồ trôi qua, mọi chuyện đều được xong xuôi. Vãn Bắc Huy cầm theo hộp cứu thương ra ngoài, báo cáo lại với Trình Thiếu Khanh.
“Sức khỏe của Chu tiểu thư còn khá yếu, cần phải bồi bổ nhiều. Cô ấy vẫn chưa đủ thoải mái để gặp anh cho nên… hạn chế được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đợi đến khi sức khỏe khôi phục lại là ổn.”
“Tôi biết rồi.”
Trình Thiếu Khanh mệt nhoài cất lời, hắn ta hất tay để Vãn Bắc Huy rời đi. Ra được đến ngoài, ngồi lên trên xe rời xa khỏi căn biệt thự này được một lúc, cậu ta mới để mình thở một cách tự nhiên.
Thoát rồi, Vãn Bắc Huy không chần chừ được mà thông báo tin cho mọi người.
“Mọi chuyện đều ổn.”
Chu Linh Vân sau khi được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình trong phòng, cô liền lén lấy tờ giấy mà Vãn Bắc Huy để lại dưới gối. Nội dung quả thật như cô đoán.
“Trong thời gian này chúng tôi sẽ cố tiết chế Lục Sở Ngạo lại, cô hãy nhớ bảo vệ bản thân thật tốt. Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương cũng không còn bị lạm dụng tư hình nữa, về việc của cô và đứa trẻ, chúng tôi sẽ tìm ra cách sớm nhất có thể. Bảo trọng.”
Trong tình thế nguy cấp này, việc tìm ra một cách giải quyết tốt là điều không thể. Chu Linh Vân hiểu điều đó cho nên cô không hy vọng quá nhiều.
Cô đem tờ giấy đó xé vụn rồi ném hết vào bồn cầu, giật nước cho trôi đi mọi dấu vết. Xong việc, Chu Linh Vân trở lại giường thu người nằm trong chăn, gặm nhấm nỗi cô đơn và nhớ nhung người thương.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời hết lặn rồi lại mọc, rốt cuộc Lục Sở Ngạo cũng tỉnh giấc sau cơn mê man dài. Anh cảm thấy bản thân như một khối bê tông cứng cáp, khó để cử động. Toàn thân hiện tại đang quấn một lớp băng dày.
Trong đầu của Lục Sở Ngạo lúc này luôn là hình ảnh về Chu Linh Vân, nhất chính là lời nói bỉ ổi trêu ngươi của Trình Thiếu Khanh. Tiếng chuông thông báo điện thoại của Lục Sở Ngạo vang lên, may rằng cánh tay vẫn đủ lực để cầm lấy nó.
Là tin nhắn từ Trình Thiếu Khanh.
Chỉ thông qua vài dòng tin nhắn, Lục Sở Ngạo thậm chí còn cảm nhận được nét cười biến thái của hắn.
“Nếu sau này còn dám đặt chân vào địa phận của tao, không chỉ mày mà cả Lục thị đều sẽ không yên ổn. Đừng quá bất ngờ, hiện tại tao đang nắm trong tay tài liệu mật mà mày luôn trân quý. Để tao thấy mặt mày ve vãn trước Linh Vân một lần nữa, đừng trách tao đá mày và cả Lục gia xuống địa ngục.”
Bàn tay của Lục Sở Ngạo siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại, anh muốn phát tiết nhưng mọi cơn tức giận đều chỉ dồn lên hết gương mặt đỏ bừng.
Đáng hận nhất là bức ảnh vừa được gửi tức thì, là hình ảnh hắn đang nằm bên cạnh Chu Linh Vân, người con gái xinh đẹp đang ngủ say cùng với một gương mặt khiêu khích.
“Trình Thiếu Khanh thằng khốn!”
Lục Sở Ngạo cắn chặt môi như sắp bật máu, chiếc điện thoại trên giường cũng bị ném ra ngoài cửa.
Trùng hợp, Phó Quân Sơn đem đồ ăn tới nơi. Anh ta nhặt chiếc điện thoại đã nát bươm, nhìn vào màn đã bị vỡ nát mà hiểu ra vấn đề. Anh vội chạy đến giường, cố gắng trấn tĩnh Lục Sở Ngạo.
“Đừng tức giận, Linh Vân ổn, tên khốn đó chỉ đang muốn chọc tức cậu thôi.”
“Thằng khốn! Tôi muốn giết chết hắn!” Lục Sở Ngạo gào lên trong bất lực, toàn thân muốn động cũng thực sự khó khăn.
Phó Quân Sơn phải gàn anh lại, nói lớn.
“Linh Vân nói cô ấy trong sạch!”
Lời hét lớn lấn át cả sự tức giận đang bừng bừng cháy trong cơ thể của Lục Sở Ngạo. Anh ta may rằng cũng nguôi ngoai đi một phần.
“Vãn Bắc Huy đến thăm dò rồi, Linh Vân đã tự bảo vệ sự trong sạch của bản thân. Trình Thiếu Khanh hắn ta chỉ muốn chọc giận anh thôi.”
“Cô ấy… nói như vậy sao?”
“Ừm, chính miệng Linh Vân đã nói.”
Lục Sở Ngạo thở dốc vài cái, anh trấn tĩnh hỏi lại.
“Linh Vân sao rồi?”
Phó Quân Sơn chần chừ chưa trả lời. Chu Linh Vân qua lời kể của Vãn Bắc Huy biết bao là thảm. Thương tích trên người một nữ nhân nhỏ bé lại hệt như mới bị bạo hành. Nếu nói vì để giữ trong sạch cho Lục Sở Ngạo nên Chu Linh Vân mới tự khiến mình bị thương thì anh ta sẽ đau khổ đến hóa điên mất.
“Trình Thiếu Khanh… hắn ta tuy muốn chiếm hữu cô ấy nhưng cũng chưa từng ra tay độc ác cho nên… Linh Vân vẫn an toàn.”
Danh Sách Chương: