• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai con người ôm chặt nhau nằm trong bồn tắm, Mộ Dung Sở thở hỗn hễn nằm trong lòng anh, Thư Tất Phương nhìn cô không ngừng cau may, anh đau lòng nhưng cũng rất tức giận, vuốt ve gương mặt nhỏ, anh ghé sát vào tai cô, hơi nóng như đốt cháy cơ thể: “ Có hối hận không “

Một lúc lâu sau Mộ Dung Sở mới lấy lại hồn phách, cô từ từ mở mắt nhìn xuống thân dưới đang ngập trong nước, nơi đó của cô đỏ quá, đau quá, cô đang lo sợ, giọng rất khẽ: “không ạ “.

Làm sao có thể nói có khi người chủ động chính là cô, là cô tự mình mang thân đến nên dù có chuyện gì cũng phải nhắm mắt chấp nhận, là cô không muốn thấy anh tức giận không muốn thấy anh không quan tâm tới cô, không chịu được sự lạnh lùng của anh dành cho mình, càng không muốn chiến tranh lạnh, mặc dù cô chẳng có lỗi gì.

Thư Tất Phương đưa tay xuống thân dưới luồng vào nước anh nhẹ nhàng xoa dịu nơi đó của cô, nhìn nó bừng đỏ lên anh cũng thấy sợ.

Chỉ là nhẹ nhàng xoa dịu cũng khiến Mộ Dung Sở nhíu chặt mày, thở mạnh vì đau, rất rát, rất khó chịu cứ như đã bị xé rách rồi.

“ Chỗ này của em rất đau sao “

“ Không...đau “, Mộ Dung Sở cố gắng thốt ra từng chữ, vô cùng khổ sở.

Anh đang run rẩy ngay cả lời nói ra cũng hiện rõ sự lo lắng, ánh mắt lóe lên tia đỏ, anh biết cô rất đau, biết cô đang sợ, nhưng người phụ nữ trước mặt anh cũng là người vô cùng cố chấp và bướng bỉnh.

Thư Tất Phương nâng cơ thể cô lên một chút rồi dịch cơ thể mình sát vào người cô, ôm chặt, bây giờ người thấy hối hận lại là anh: “Sở, anh xin lỗi, anh xin lỗi “

...

“ Sao không thấy tiểu bắn tỉa đến vậy “, Toàn Quy cùng hai người Tư Vũ, Tư Phong đang cùng ăn trưa ở căn cứ nhìn thấy Thư Tất Phương đến hắn liền đưa mắt tìm Mộ Dung Sở, Thư Tất Phương lườm hắn một cái rồi hấc cái ghế ngồi xuống, khiến bọn họ đang nhai dở thức ăn thì liền buông đũa.

Anh lạnh lùng cất giọng: “ Salim thế nào rồi “.

“ Chủ nhân, hắn liên tục đổi chỗ ẩn trú lại còn dùng định vị giả để đánh lạc hướng nên người mình vẫn chưa tìm ra tung tích hắn”, Tư Vũ ngồi lại ngay ngắn, giọng nghiêm nghị nói tiếp: “ Chủ nhân, hôm qua hắn có nói để gặp tiểu bắn tỉa chắc chắn sẽ còn quay lại đây”

Thư Tất Phương mặt không biến sắc nhưng tay lại thu chặt thành nắm đấm, có thể khiến bọn họ cảm nhận rõ sát khí vô hình đang tỏa ra xung quanh.

“ Này lão già này thật sự muốn công khai cướp người sao, ông ta ăn gan hùm hả “, Toàn Quy nhìn qua bọn họ một lượt rồi nói, hắn nhướng cao mày, giọng ngờ vực có phần khẳng định.

“ Hắn không có cái gan đó “, Tư Phong cất giọng lạnh tanh, bình thản ăn.

Thư Tất Phương im lặng, anh chỉ nhìn về một điểm nào đó rồi từ ánh mắt kia như phát ra lửa. Anh cũng biết rõ Salim không có cái gan đó nhưng tên đó lại là người chuyện gì cũng dám làm, tuy mặt ngoài hắn làm nhưng mặt trong là đang lo sợ. Hôm qua kế hoạch thất bại thảm như vậy là vì cô, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt đó, Thư Tất Phương nghĩ lại những chuyện đó, anh bùng phát cơn giận chụp lấy cái ly trên bàn đập mạnh, cái ly vỡ toang mảnh vỡ văng tứ tung, ba người đàn ông liền nín thở, ai cũng mặt không còn tia máu.

“ Tất chủ bên sòng bạc có chuyện rồi “

Một tên đàn ông gầy gò, chạy hồng hộc đến, gương mặt tràn đầy sự sợ hãi, bọn người Tư vũ nghe thấy liền bật ghế đứng dậy nhìn anh. Thư Tất Phương không nói gì gương mặt vô cảm đứng lên rời đi, ba người đàn ông liền nối theo sau.

Ở sòng bạc bây giờ như vừa mới có động đất, bàn ghế ngã nghiên ngã ngửa, đèn chùm trên trần cũng rớt xuống vỡ toang, nơi đây bây giờ ngoài lính của Thư Tất Phương ra thì không một bóng người, dưới sàn , trên bàn quay Rolette, hay trên tường còn có vết máu chảy dài, đi sâu vào trong thì thấy xác người, phụ nữ, đàn ông nằm chồng lên nhau như núi.

“ Chuyện gì “, Thư Tất Phương gào lên, một tiếng gào của anh bọn đàn em liền ba chân bốn cẳng xếp thành hàng cúi gập đầu.

“ Tất chủ, có một đám người bịt mặt xông vào nổ súng nhưng lại không thấy bọn họ cướp tài sản chỉ đập phá rồi bỏ đi “, tên đàn ông run bần bật, không dám ngẩng đầu.

“ Bọn chúng có khoảng bao nhiêu người”, Tư Vũ đi lại tên đàn ông, bóp chặt gương mặt hắn.

“ Dạ, khoảng,...khoảng hơn 50 tên”

“ Là người của Salim ? “, Toàn Quy nghi hoặc nhìn Tư Vũ.

Thư Tất Phương nghiến răng ken két, còn chưa phản ứng gì thì xung quang đột nhiên có khói bay mù mịt, rất nhanh toàn sòng bạc đã chìm trong biển khói, bọn người hoảng loạn, Tư Phong, Tư Vũ chạy đến đứng hai bên Thư Tất Phương, ai nấy ho sặc sụa, đám khói một lúc một mù mịt, từng tên đàn em bất ngờ ngã lăn quay bất tỉnh, Tư Vũ thấy có vấn đề liền gào lên.

“ Là khói mê, mau bịt mũi lại “

Bọn người còn lại ai nấy hoảng hốt lấy tay bịt chặt mũi, nhưng có vẻ đã không kịp nữa, Thư Tất Phương dần cảm nhận được sự khó chịu trong người, hai mắt anh chao đảo, dần dần mất đi ý thức.

Hai tiếng sau

Không khí ở sòng bạc đã trở lại bình thường, bọn đàn ông dần tỉnh lại, ai nấy mơ mơ màng màng như mới vừa nhập ma, ôm chặt đầu nhìn ngó xung quanh.

Tư Vũ, Tư Phong và Toàn Quy đỡ nhau đứng dậy, liếc qua một cái rồi Tư phong hét lớn: “Chủ nhân, đâu rồi “

...

Một mình trong biệt viện, Mộ Dung Sở ngồi im bất động trên sofa ở phòng khách, cô rơi vào trầm tư cảm nhận cơn đau ở nơi đó đang lan ra khắp cơ thể.

Vài phút sau, liền thấy đói mà xuống bếp chế một gói mỳ, cô chỉ mới động chân một chút thân dưới như thể bị tách làm đôi, đau đớn vô cùng, Mộ Dung Sở bất giác rơi nước mắt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK