• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ chủ nhân, bữa sáng chuẩn bị xong rồi “.

Thư Tất Phương đưa lên hai ngón tay ra hiệu, người đàn ông lập tức cúi đầu lùi đi, Thư Tất Phương nắm chặt tay Mộ Dung Sở đi đến bàn ăn, bốn người đàn ông thấy anh liền đứng dậy nghiêm nghị đợi sau khi anh ngồi mới dám ngồi xuống.

Bàn ăn này chỉ là một bữa sáng bình thường nhưng lại trong giống như một bàn tiệc, chưa thấy bữa sáng nào hoành tráng lệ như vậy, Đồng Dao Ngữ như bất động trước bàn ăn gọi là ‘ bữa sáng ‘ kia, cô nhìn từ đầu tới cuối ít nhất cũng hơn 10 món, lại còn có rượu vang và nước trái cây, còn có sữa nhưng không phải sữa bò, là sữa dê.

Thư Tất Phương nhìn biểu cảm kia của cô mà không nhịn được cười, vuốt tóc người con gái dịu dàng nói: “ Ăn nhiều vào “.

Đồng Dao Ngữ nghe thấy liền cười tươi gật đầu cũng như mọi lần cô là người cầm đũa đầu tiên, đối diện bốn người đàn ông ngồi im bặt sau khi thấy Thư Tất phương ăn miếng đầu tiên mới dám cầm đũa.

Bữa sáng này đúng là quá xa hoa rồi, Đồng Dao Ngữ khi ăn còn phải trầm tư, suy nghĩ thật kỹ, đây là lần đầu tiên cô phải nhai kỹ khi ăn, đưa vào miệng còn phải từ từ tận hưởng mùi vị của nó.

Nếu căn cứ chính của Thư Tất Phương là ở đây thì thật tốt, nếu anh là bá chủ nơi này thì thật tốt, tiếc thật nơi này chỉ là địa bàn phụ mà thôi, Mộ Dung Sở nghĩ thầm liền thở dài.

“ chủ nhân, lát nữa người chúng ta sẽ đến bàn bạc kỹ hơn về đám thổ phỉ kia “, Tư Vũ buông đũa nghiệm túc nói.

“ Vậy đám thổ phỉ kia đang cư trú ở đâu trên đảo này “, Toàn Quy sau khi nhấp ngậm rượu cũng cất giọng.

Thư Tất Phương sau khi nghe câu hỏi cũng đưa mắt nhìn Tư Vũ, đây cũng là điều anh muốn biết, Tư Vũ liền gằng giọng: “ dạ là ở ngọn núi phía Tây “.

Thư Tất Phương gật đầu rồi ra hiệu cho bọn họ tiếp tục ăn.

...

Bọn người Thư Tất Phương ngồi ở phòng làm việc của anh, nơi đây được thiết kế tách riêng với các phòng khác, dùng thang máy riêng để đi lên nằm ở tầng cao nhất của căn cứ.

Bên ngoài còn có bốn người đàn ông canh gác.

Xung quang không có bất kỳ thứ gì khác. Độ an toàn và bảo mật vô cùng cao. Người ở đây dù có mặt anh hay không thì cũng rất nghiêm túc làm việc. Vậy nên từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện bị kẻ lạ đột nhập.

Ngồi trên bộ ghế sofa lớn, Thư Tất Phương cùng 7 người đàn ông nghiêm túc bàn chuyện, bên cạnh Mộ Dung Sở cũng ngoan ngoãn ngồi nghe.

“ Chủ nhân, bọn người đó nói đúng hơn là 1 bộ tộc người dân tộc cư trú ở đảo này, bọn họ thường xuyên bắt người để làm lễ tế gì đó, người chúng ta bị bọn họ bắt không ít “.

“ Dùng người sống để làm lễ sao “, Tư Vũ kinh ngạc cất lời.

“ Phải, phụ nữ ở nơi này bị đám người đó bắt rất nhiều, theo lời người chúng ta kể lại nếu dùng phụ nữ hiến tế thì sẽ linh nghiệm hơn “,

người đàn ông nghiêm túc nói tiếp: “ Ở đây mỗi ngày đều sẽ có ba bốn vụ phụ nữ mất tích “.

Thư Tất Phương ngửa người ra phía sau hai tay đặt hai đầu gối, mặt lạnh lùng tập trung nghe bọn họ nói, càng nói mặt anh càng rõ sự giận dữ.

“ Bọn họ còn cản trợ công việc của chúng ta, không ít việc quan trọng đã bị bọn họ phá rồi, chủ nhân, lô vũ khí đợt trước được giao bằng đường biển giữa chừng tàu bị lật đều do bọn họ làm “.

Nghe đến đây Thư Tất Phương ánh mắt tràn đầy sát khí, anh hơi nheo mắt lại nhíu chặt mày nhìn người đàn ông đang nói.

“ Lô vũ khí đó khiến chủ nhân tổn thất khá nhiều, bọn người này đúng là to gan “, Tư Vũ tay thu thành nắm đấm, gầm lên.

Cả đám người đột nhiên im bặt, ai nấy cũng chăm chú nhìn Thư Tất Phương thấy bọn họ nhìn Mộ Dung Sở cũng bất giác ngước đầu nhìn theo.

Thư Tất Phương giọng khàn đặc: “ còn chuyện gì nữa “.

“ Còn chuyện của bọn,....”

Người đàn ông kia liền tiếp tục nhưng được mấy chữ thì im bặt từ ngoài có 4 người đàn ông hai bê tay là hai đĩa bánh đi vào.

Vì là chuyện mật nên phải đợi bọn họ ra ngoài mới dám nói tiếp, bốn người đàn ông đặt đĩa bánh xuống, có một người đặt một đĩa xuống trước mặt Thư Tất Phương, lúc đặt xuống hắn còn lén liếc anh một cái, Thư Tất Phương vì bận suy nghĩ mà không nhận ra nhưng Mộ Dung Sở đã thấy điểm bất thường, lúc hắn vừa quay đầu đi cô liền lên tiếng: “ Này, khoan đã “.

Nghe thấy tiếng cô 4 người đàn ông liền bất động, gương mặt ai cũng sợ hãi, bọn người Thư Tất Phương cũng khó hiểu nhìn cô.

“ Tiểu bắn tỉa, có chuyện gì “.

“ suỵt “.

Toàn Quy vừa lên tiếng Mộ Dung Sở liền đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cả đám người nhìn cô mà căng thẳng, Mộ Dung Sở đứng lên đi về phía bốn người đàn ông liếc nhìn một lượt rồi cô chầm chậm đưa tay từ từ nhấc cái đĩa bánh trước mặt Thư Tất Phương lên chỉ đưa hai ngón tay xuống sau cái đĩa, hành động khiến Thư Tất Phương cau chặt mày, gương mặt khó hiểu theo dõi cô.

Ba giây sau cô lấy lên một thiết bị nghe lén nhỏ bằng đốt tay đưa ra trước mặt Thư Tất Phương, hai người Vũ_Phong vừa nhìn thấy hành động như gió rút súng ra chĩa về phía 4 người đàn ông kia.

Thấy súng cả bọn người liền xanh mặt, liền đưa tay lên đầu, chỉ có một tên đang đứng ngay phía sau Mộ Dung Sở là không cử động, hắn vừa lườm Thư Tất Phương nhanh nhẹn đút tay vào túi áo lấy ra một con dao, Thư Tất Phương đứng bật dậy ôm lấy Mộ Dung Sở kéo vào lòng mình vì mất thăng bằng mà cả hai ngã người xuống ghế, cô nằm gọn trong người anh.

Tư Phong lao tới tóm lấy con dao quật hắn khụy xuống sàn, mũi súng chĩa sát vào đầu.

Thư Tất Phương liền đỡ cô dậy, đảo mắt xung quanh cơ thể cô, vuốt qua gương mặt dịu giọng hỏi han: “ Em có bị thương không “.

“ Chủ nhân à, em không sao “, Mộ Dung Sở chỉnh lại quần áo sộc sệt, ngồi thẳng người nhìn anh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK