Ngồi máy bay tư nhân đến La Thành, khoảng cách giữa Thư Tất Phương với biệt thự Thư gia càng lúc càng thu lại, Mộ Dung Sở vuốt vuốt cánh tay anh như an ủi, cả đoạn đường cô chỉ nghĩ Thư Tất Phương lại có ác ý với chính ngôi nhà của mình liệu ở đó có phải cũng rất loạn không, có phải cũng có chuyện tranh đấu gia tộc gì đó nên anh mới không muốn trở về.
“ Phương à, ở đó có người thân nào khác của anh nữa không “, Mộ Dung Sở nhìn thẳng anh, hỏi khẽ.
“ Còn một người, không đáng nhắc đến “,anh lạnh lùng trả lời cô.
Không đáng nhắc đến sao…
Máy bay tư nhân đáp xuống ngay sân giữa của Thư gia, Thư Tất Phương bước xuống trước rồi đưa tay nhấc bổng Mộ Dung Sở xuống, Tư Vũ và tư Phong liền xuống theo sau, vừa nhìn thấy anh từ bên trong hai hàng người chạy ra, một người đàn ông lớn tuổi nhất còn vừa chống gậy nhanh nhẹn đi ra, bọn người nhìn anh cúi gập đầu, hô to: “Chào mừng thiếu gia trở về “.
“ Mừng thiếu gia trở về “, người đàn ông chống gậy đây chính là quản gia Lý_ Lý Cảnh.
Ông ta mừng rỡ nhìn chằm chằm Thư Tất Phương, ánh mắt đó cũng biết khi nhìn thấy anh ông ấy hạnh phúc đến mức nào, từ nhỏ anh chính là người mà ông ấy yêu thương nhất.
Ánh mắt già nua kia liền nhìn sang phía Mộ Dung Sở, vừa nhìn thấy cô có phần kinh ngạc một lúc sau khi nhìn kỹ rồi lại có vẻ e ngại, quản gia Lý lùi về sau một bước rồi cúi đầu, nghiêm nghị.
“ Chào mừng phu nhân “.
Mộ Dung Sở nhướng mày ngạc nhiên, rõ ràng cô và anh còn chưa nói gì vậy mà ông ấy lại gọi cô là phu nhân.
“ Còn không mau kính phu nhân “, Lý Cảnh hơi ngiêng đầu về phía sau, giọng đanh thép chỉ trích, bọn người kia liền cúi rạp đầu, đồng thanh: “ Chào mừng phu nhân ”, Mộ Dung Sở thấy hơi sợ liền nắm chặt lấy tay Thư Tất Phương, anh cũng siết chặt tay cô lạnh lùng đi vào, Thư gia thật sự vô cùng rộng lớn nhưng lại thiết kế theo kiểu cổ điển, mọi thứ đều được làm từ gỗ, không có gì là mang vẻ hiện đại, Thư gia có ba tòa nhà chính, tòa giữa chính là cho chủ nhân Thư gia, tòa bên trái là cho con họ cháu nội, bên phải là cho con họ cháu ngoại.
Thư Tất Phương hiện tại là chủ nhân duy nhất của nơi này.
Chủ nhân đời trước cũng chính là bố mẹ anh chỉ có một người con duy nhất là anh, nên mọi uy quyền nơi này bây giờ đều nằm trong tay Thư Tất Phương.
Thư Tất Phương đưa Mộ Dung Sở đi vào sâu trong nhà, hai người ngồi ở hai cái ghế trên bậc cao, hai bên là bọn người hầu cùng đàn em đan tay nghiêm chỉnh đứng, Lý Cảnh đi thẳng đến trước mặt hai người bọn họ, ông đưa mắt nhìn Mộ Dung Sở lần nữa rồi lên tiếng: “ Thưa phu nhân, tôi là Lý Cảnh, quản gia của Thư gia “.
“ Chào ông “ , Mộ Dung Sở dần thích ứng với kiểu xưng hô này, cô cười tươi với Lý Cảnh.
“ Thiếu gia, lần này tôi giao lại cho cậu, cậu cũng thấy đó lão già nãy sắp không còn bao nhiêu ngày nữa rồi “, nói xong liền cười trừ.
“ Thời gian qua vất vả cho ông rồi “, Thư Tất Phương nhìn xuống đôi chân khập khiểng kia, lạnh lùng nói.
“ Đó vốn là trách nhiệm của tôi “.
Lý Cảnh từ nhỏ đã mang ơn bố mẹ anh, mang ơn Thư gia, ông ấy nguyện cả đời mình cống hiên cho Thư gia, dù có bán cái mạng đó cũng sẽ không bỏ mặt nơi này, có thể xem là một trung thần.
Lý Cảnh tính mở miệng nói gì đó, rồi lại thôi, Thư Tất Phương biết ông ta muốn nói gì liền mở miệng: “ Ông ta đâu rồi “.
“ Dạ, chú của cậu từ sớm đã ra ngoài “
Chú…Thư Tất Phương còn có chú, nhưng sao khi nhắc về người này anh lại hời hợt, tỏ ra khó chịu như vậy, lẽ nào đây là người mà anh nói không đáng nhắc đến, Mộ Dung Sở nhướng mày nhìn Thư Tất Phương rồi nhìn sang Lý Cảnh.
Bên ngoài liền có người đi vào, giọng cao lảnh lót: “ Phương, cháu trở về rồi sao “.
Người đàn ông trung niên, ăn mặc lại rất sành điệu đi vào, còn vừa đi vừa hát, không kiên nệ ai đi thẳng đến cái ghế gần đó ngồi xuống.
Ông ta đưa mắt nhìn Thư Tất Phương cười như không cười, Mộ Dung Sở vừa nhìn là biết hai người bọn họ chính là bằng mặt không bằng lòng, ông ta còn là một diễn viên thích đóng vai người tốt, nụ cười đó quá giả trân.
Rồi đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Sở, tên đàn ông như thể lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ, mặt trợn tròn, còn ra vẻ rất kinh ngạc: “Cô gái xinh đẹp này là sao đây Phương “.
Thư Tất Phương đập tay lên cái bàn bên cạnh, tiếng đập không to cũng không nhỏ nhưng rất quyền lực, anh cất giọng sát khí còn mang phần đe dọa: “ Lộ Đàm, cô ấy là bà chủ của Thư gia “.
Lộ Đàm nghe thấy liền rùng mình, cười gượng: “ Phải rồi, chỉ có nữ chủ nhân của Thư gia mới đeo được sợi dây đó, Phương, là chú hồ đồ rồi “.
Sợi dây? Ý ông ta là sợi dây ngọc lục bảo này, nói vậy thì đây là vật gia truyền của Thư gia hơn nữa chỉ có nữ chử nhân của nơi này mới có thể đeo nó, người đeo nó thì chính là bà chủ của Thư gia, bây giờ Mộ Dung Sở mới biết lý do vì sao hai người Phong_Vũ lại cứ nhìn sợi dây này của cô, lúc nãy Lý Cảnh cũng vì thấy cô đeo nên mới xưng hô như vậy, Mộ Dung Sở bất giác sờ sợi dây trên cổ mình.
“ Tôi đi nghỉ ngơi đây “, Thư Tất Phương nắm lấy tay cô đứng dậy, liền rời đi
“ Vâng, thiếu gia “, Lý Cảnh và bọn người hầu liền cúi đầu.
Danh Sách Chương: