Trời vừa chợp tối, Thư Tất Phương đã cho gọi Jack tới, Jack đang bận rộn chuyện ở bệnh viện nhận cuộc gọi của anh liền bỏ dỡ mà chạy tới ngay.
Nhìn gương mặt cô tươi tỉnh hắn cũng đỡ phần nào áp lực, mỗi lần khám cho cô đều vô cùng cẩn thận và kỹ lưỡng.
“ Cô ấy sao càng ngày càng nghén nặng vậy", Thư Tất Phương ngồi cạnh cô, tay anh vòng qua eo để Mộ Dung Sở tựa đầu vào ngực mình.
Jack cũng vừa khám xong nghe anh hỏi liền ngước đầu trả lời: “ Cơ thể cô ấy đặc biệt hơn người khác, nghén nặng cũng là chuyện bình thường thôi “.
Thư Tất Phương cúi đầu nhìn Mộ Dung Sở, cô cảm nhận được cũng ngẩng đầu nhìn anh cười tươi.
Đột nhiên Thư Tất Phương có cuộc gọi quan trọng, rời đi để cô ở lại với Jack và hai người Vũ_Phong.
Bọn họ nhìn cô hồi lâu rồi kéo nhau ra ngoài.
“ Chủ nhân lần này lại bỏ lỡ lô hàng quan trọng, tổn thất không ít đâu “, Tư Phong khoang tay trước ngực, mặt vẫn bình thản, nói xong liền thở dài.
Jack nhìn hai người họ cũng bất giác thở dài theo.
“ Đây là lô hàng thứ năm trong tháng rồi, nếu cứ như vậy chúng ta sẽ bị bọn người kia leo lên đầu mất “, Tư Vũ giọng có phần dữ.
Chỉ vì Mộ Dung Sở ốm nghén quá nặng nên Thư Tất Phương trong cả tháng nay không ký giấy xuất đi lô hàng nào, dù là vũ khí, công nghệ hay hóa chất, mọi đơn hàng bên ngoài anh đều hủy hết, cũng không có thời gian đi gặp trực tiếp những tay buôn khác vì vậy mà không ít hàng bị người khác giành mất, bọn họ đúng là tổn thất vô cùng lớn.
“ Chủ nhân cũng nói rồi không gì quan trọng hơn tiểu bắn tỉa và đứa bé “, Tư Vũ thở hắc một hơi.
Rồi mỗi người một hướng quay đầu đi.
Ở bệnh viện, Mộ Dung Sở một thân một mình đi tìm phòng làm việc của Jack, cô đang rất hồi hộp, cơ thể run rẩy, còn thở mạnh.
“ Cho tôi hỏi, phòng của bác sĩ Jack ở đâu “, Mộ Dung Sở một mình đi tìm một hồi vẫn không tìm ra được, cô quyết định đi đến quầy lễ tân, lúc hỏi còn không ngừng cúi đầu.
“ Cô lên tầng năm, ở đó chỉ có một phòng, chính là phòng đó “.
“ Cảm ơn “.
Đi đến tầng thứ năm đứng trước cửa phòng, Mộ Dung Sở hai tay đan chặt, cô vừa sợ hãi lại vừa đắn đo, vì chỉ có một mình khiến cô cảm giác vô cùng cô đơn, đưa tay lên tính gõ cửa nhưng rồi lại thụt tay rồi lại đưa lên, cứ như vậy. Hơn nữa ở đây rất vắng vẻ chỉ có mỗi căn phòng làm việc của Jack, không gian xung quanh thật sự là có chút đáng sợ.
Mộ Dung Sở hít một hơi thật sâu, cô quyết định gõ cửa đi vào nhìn thấy cô Jack liền bỏ ngang công việc đứng bật dậy lo lắng.
“ Sao vậy, cô đau ở đâu à “.
“ Jack, tôi muốn....phá thai “, Mộ Dung Sở nhìn thẳng vào mắt hắn, lấy hết can đảm nói ra dù vậy cơ thể cô vẫn đang rất run rẩy.
Jack trợn tròn mắt kinh ngạc, hắn đi lại gần cô, không để hắn mở liền Mộ Dung Sở liền nói tiếp: “ Dù sao cũng chỉ mới hơn một tháng, vẫn có thể phá được đúng không “.
Trước khi đến đây cô cũng đã có tìm hiểu qua rồi, thai chưa đến năm tháng thì vẫn có cơ hội phá bỏ, cô cũng biết rõ khi phá thai sẽ để lại hệ lụy hơn nữa cũng rất đau.
Cũng rất sợ hãi.
Mộ Dung Sở nhìn Jack ánh mắt khẩn thiết, có chút không đành, Jack biết khi nói ra cô có chút đắn đo nên quyết định hỏi kỹ lần nữa: “ Cô thật sự muốn phá thai, cô đã nói với Phương chưa ?“
Mộ Dung Sở bất chợt im lặng, ngay cả cô cũng không biết mình có thật sự muốn bỏ cái thai này hay không, cô cũng đang rơi vào trạng thái hoang mang với chính quyết định của mình.
Cô muốn phá thai vì đêm qua cô đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, những gì họ nói cô đều nghe rõ, cái thai này thật sự đã cản đường của Thư Tất Phương, tuy bên ngoài anh vì sợ cô buồn nên không nói ra nhưng bên trong anh cũng không muốn sự xuất hiện của cái thai này, đứa con này thật sự là một gánh nặng của Thư Tất Phương.
“ Tôi quyết định rồi, anh mau chuẩn bị đi “, Mộ Dung Sở ngẩng cao đầu, sự quyết tâm trong mắt cô lúc này mới hiện rõ.
Jack không nói gì thêm chỉ thở dài rồi quay đi.
Ngồi trong căn phòng, cô đưa tay lên bụng vuốt ve, trong khóe mắt nước mắt liền chảy ra, cô thì thầm: “ Mẹ xin lỗi nhé “.
Mười phút sau Jack quay lại, mọi thứ cho ca phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng, Mộ Dung Sở đứng dậy hít một hơi sâu.
Hơn hai tiếng sau, Mộ Dung Sở hôn mê được chuyển sang phòng hồi sức, bên ngoài Jack liền gọi cho Thư Tất Phương nhưng gọi thế nào cũng không thấy anh bắt máy. Jack chuyển sang gọi cho Tư Vũ, ngay cả hắn cũng không nghe máy, sau đó liền không gọi cho ai nữa.
...
“ Chủ nhân, đây là tất cả những dự án của tháng này “, Tư Vũ cầm trên tay một sấp giấy tờ dày cọc, Thư Tất Phương vừa nhận lấy ánh đưa mắt nhìn lên cái đồng hồ, mới đó đã gần năm giờ chiều, đặt sấp giấy tờ sang một bên, cất giọng lạnh: “ Về nhà “.
Lúc này khi kiểm tra lại điện thoại mới phát hiện ra Jack đã gọi cho bọn họ cả hai người cũng phải hơn hai mươi cuộc gọi, Tư Vũ nhìn Thư Tất Phương, rồi hắn gọi lại cho Jack, kết thúc cuộc gọi Tư Vũ liền sầm mặt xuống: “Chủ nhân, tiểu bắn tỉa đang ở bệnh viện “
Chạy đến bệnh viện bọn họ vừa lên tầng đã gặp Jack, Thư Tất Phương giọng lo lắng, anh khẩn trương: “ Cô ấy bị làm sao “.
Jack nhìn qua bọn họ một lượt, vừa lắc đầu vừa nói.
Trong phòng bệnh Mộ Dung Sở đang ăn bát cháo được Jack mua cho, bình thường cô ghét cháo trắng vô cùng nhưng không hiểu tại sao hôm nay ăn lại thấy ngon như vậy.
Từ bên ngoài Thư Tất Phương chầm chậm đi vào, ánh mắt anh có phần đau lòng cũng mang phần khó hiểu nhìn cô, Mộ Dung Sở không hay biết anh đã đến cho tới khi Thư Tất Phương lên tiếng: “ Sở, sao lại phá thai “.
Mộ Dung Sở bất ngờ muỗng cháo vừa đưa vào miệng liền lấy ra, cô bất động vài giây rồi quay sang nhìn anh cười tươi, Thư Tất Phương đi đến ngồi ở cái ghế cạnh giường bệnh, Mộ Dung Sở đặt bát cháo xuống: “ Em thấy việc ốm nghén quá khổ sở nên không muốn mang thai nữa “
Ánh mắt cô hiện rõ rằng cô đang nói dối, hơn nữa còn đang cố gắng kìm nén để không phải khóc.
Thư Tất Phương có thể nhìn ra được nhưng anh không nói gì chỉ ôm chặt lấy cô, Mộ Dung Sở lúc này không nén được nữa liền rơi nước mắt.
Danh Sách Chương: